Chương 28: Hợp tác

Trong rừng cây rầm rạp, tên cướp nọ cũng ngạc nhiên nhìn lòng bàn tay đầy máu. Phải vài giây sau, đau đớn truyền ra khiến hắn bừng tỉnh, khuôn mặt đang cười nhạo cũng trở nên nhăn nhó hầm hè.

Đám người Mặc Lĩnh đứng xa xa cũng trợn mắt há mồm, không ngờ Mục Trần cả gan gây khó dễ, hạ thủ lại hung tàn như thế.

- Tiểu tử, muốn chết?

Tên cướp khẽ run lên, sắc mặt dữ tợn.

Mục Trần thản nhiên nhìn hắn, phân trần:

- Là một thám hiểm giả có kinh nghiệm, ngươi còn không biết đến cái chuyện lật thuyền trong mương nó ra làm sao a?

- Ha ha ha, giỏi cho tiểu tử.

Nghe hắn nói, tên cưới đang giận dữ đột ngột cười lớn, những đồng bọn sau lưng vừa rút đao tiến lên bị hắn phất tay ngăn lại. Tùy tay xé áo băng lại vết thương trong lòng bàn tay, ánh mắt ác độc tập trung vào Mục Trần, nói:

- Vậy chuyện kế tiếp ra sao, ngươi hẳn là cũng biết chứ?

- Đánh phải không?

Mục Trần cười nói.

- Khá, ngươi dám ra tay đột ngột, thật lại khiến ta không phẫn nộ lắm, ngược lại còn thích cái dũng khí của ngươi, một kẻ thiên phú ngút trời mà không có huyết tinh cũng chỉ là phế vật, ngươi thật khác đám cừu bên kia.

Thanh niên vẫn tập trung hai mắt không rời Mục Trần:

- Ta tên gọi Lâm Trung, thích là thích, nhưng răng đền răng, hiện tại cho ngươi một cơ hội. Thắng ta, ngươi và bạn bè tự nhiên rời đi, ta không so đo một đao này với ngươi. Còn mà thua, để lại một ngón tay, coi như giáo huấn đi.

- Đương nhiên, ngươi có thể không đáp ứng, bất quá ngươi và mấy tên nhóc kia hôm nay e là phải chịu khổ da thịt một chút. Mặc dù không thể giết các ngươi, nhưng tin ta đi, ta có đủ trò cho các ngươi ăn khổ.

- Còn lựa chọn khác không?

Mục Trần nhún vai.

- Ngươi nói đi?

Lâm Trung trợn mắt.

- Vậy à, thôi thì... ra tay đi!

Khi hắn vừa thốt ra, hai mắt nhíu lại, một bước mạnh mẽ tung ra, song chỉ uốn khúc, linh lực ám hắc bao phủ ngón tay, kình phong sắc bén kì lạ nhanh như chớp đâm tới cổ họng Lâm Trung.

- Còn muốn lên?

Bất quá Lâm Trung kia không giống như những đệ tử thiếu thực chiến của Bắc Linh Viện, hơn nữa vừa mới ăn khổ, đã đề cao cảnh giác với Mục Trần.

Do vậy khi hắn vừa ra tay, Lâm Trung có một chút kinh ngạc nhưng không chút hoảng sợ, cánh tay giơ lên đồng thời khởi động linh lực, chắn ngang cổ họng.

Kình!

Song chỉ đâm vào cánh tay Lâm Trung, như đoản kiếm đâm vào khối thép, chấn ngón tay hắn run rẩy. Thực lực Lâm Trung quả là có cân lượng, đã đạt đến cực hạn Linh Động cảnh, tiến thêm một bước nữa sẽ trở thành cường giả Linh Luân cảnh.

Ý nghĩ xẹt qua trong đầu, Mục Trần ra tay không dừng lại, ngón tay co ra, hóa chỉ thành quyền, linh lực bọc lấy nắm tay, hung hăng đánh vào thái dương của Lâm Trung.

Chát chát!

Lâm Trung cũng đột nhiên xuất chưởng, chống đỡ hai quyền của Mục Trần, hai nguồn linh lực đối cứng, khí lãng khuếch tán, khiến cho lá khô dưới đất rừng cuồn cuộn tung bay.

Ngạnh đấu, Mục Trần nhất thời bị đẩy lui mấy bước, Lâm Trung cũng lui sau một bước, ánh mắt hơi kinh hãi. Nháy mắt tiếp xúc, hắn nhận thấy rõ sự bá đạo trong ẩn chứa trong linh lực ám hắc nọ, linh quyết mà tiểu tử trước mặt tu luyện thật không bình thường.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!