Ngọc Cảnh Anh cùng Lâm Bối Bối thậm thò thậm thụt nấp đằng sau cây cột, cả hai biết mình đã bị phát hiện rồi.
Làm sao đây?
"Sao cậu ta phát hiện được hay vậy?"
Ngọc Cảnh Anh lắc đầu.
Anh cũng không hiểu mình bị nhũn não hay sao mà lại đi theo quan sát Danh Hoài.
Anh nắm tay Lâm Bối Bối định bỏ đi thì lúc này đã bị một bàn tay nắm lấy phần gáy.
"Đại ca, còn chưa chào hỏi sao đã vội đi vậy?"
Hic….
Ngọc Cảnh Anh bặm môi nhìn lên người đang nắm cổ áo mình.
Danh Hoài tuy cười nhưng có vẻ như không vui a.
"Danh Hoài, đây là ai vậy?"
Cô gái thấy Danh Hoài nắm cổ hai người quan sát bọn họ nãy giờ thì có hơi ngạc nhiên.
Tiêu Oánh vừa liếc mắt qua liền biết hai cậu trai này không phú thì quý, tuyệt đối không phải người bình thường.
Sao nhàn rỗi không có việc gì làm đi theo dõi Danh Hoài vậy?
"Đây là Ngọc Cảnh Anh và Lâm Bối Bối, bạn học của tớ. Giới thiệu với hai người đây là Tiêu Oánh, bạn từ nhỏ của tôi. Đại ca, anh nói đi sao rảnh rỗi đi theo tôi vậy?"
Ngọc Cảnh Anh lúc này đang vắt hết óc tìm lí do.
"Cậu bỏ dạy tôi. Tôi… tôi… sợ… cậu… bỏ đi… không dạy nữa nên…"
Ui da…
Danh Hoài đánh cái cốp lên cái trán trơn bóng của Ngọc Cảnh Anh.
Vừa nghe liền biết tên này tò mò nên đi theo.
Thật ra cậu cũng không giận, chủ yếu là thấy buồn cười.
Hai người này ăn mặc nổi bật như thế mà còn đòi theo dõi ai cơ chứ.
"A Hoài, đây là đại ca Hoa Lan mà cậu nhắc đến sao?"
Ngọc Cảnh Anh nghe Tiêu Oánh nhắc đến mình thì ngẩng đầu lên.
Cậu rất sốc.
Cô gái này còn cao hơn cậu nữa.
Lại gọi A Hoài nghe rất thân thiết.
Bất quá hình như Danh Hoài có nhắc đến mình với cô ấy thì phải? Như vậy cũng có chút an ủi a.
"A Hoài, cậu có nói xấu tôi không?"
Phut…
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!