Ngọc Cảnh Anh bị trẹo chân.
Mắt cá chân sưng to cực kì, anh đau đến mức không thể nào bước đi được.
Hai mắt đỏ bừng cố ngăn không cho nước mắt chảy xuống.
Danh Hoài không nỡ quay lưng bước đi, chỉ đành đi đến xem chân của anh.
Đau không đại ca?
Còn hỏi nữa.
Ngọc Cảnh Anh vừa đau vừa tức nhưng không làm gì được, chỉ đành hét lên rồi quay mặt đi.
Vẻ mặt tuổi thân cực kì của anh làm Danh Hoài ngứa ngáy trong tim.
Cậu xốc nách anh đứng lên nhưng vì đau quá nên Ngọc Cảnh Anh chỉ có thể đứng bằng một chân, tay thì bám chặt vào cánh tay cường tráng của Danh Hoài.
Miệng làu bàu đau quá đau quá.
"Không đứng được sao?"
Thật ra Cảnh Anh có thể đứng bằng một chân, chỉ cần cậu đỡ một bên là được.
Nhưng lúc này anh bỗng nảy ra chủ ý xấu.
Chẳng phải đây là khung cảnh kinh điển trong phim yêu nhau sao.
Nữ chính bị trặt chân, nam chính cõng đi, mưa rơi mới lãng mạn làm sao.
Mặt của Ngọc Cảnh Anh dần dần đỏ ửng lên như quả cà chua.
Trong đầu chạy ra không biết bao nhiêu lời thoại lãng mạn rồi.
"Danh Hoài, chân tôi đau quá à."
Giọng của đại ca tự dưng nhuyễn ra mềm như bông, trong lòng Danh Hoài càng cồn cào khó chịu.
Cậu nhìn đôi mắt chớp chớp đầy ngây thơ của anh, nhỏ giọng hỏi.
Thế, anh muốn gì?
Ngọc Cảnh Anh chỉ chỉ vào cái chân đau của mình.
"Đau quá à. Tại cậu nên tôi bị trật chân. Cậu cõng tôi vào phòng y tế đi."
Danh Hoài đầu đầy dấu hỏi chấm.
Cõng? Không đi được? Rõ ràng lúc nãy còn cà nhắc cà nhắc mà? Hơn nữa vẻ mặt phởn ra thế kia là ý gì đây.
Đại ca à…
"Đau quá đi. Đau lắm. Ở đây không có ai giúp hết."
Quả thực là ở đây không còn ai cả.
Sau giờ học nên mọi người đều về hết rồi.
Nhìn thấy Ngọc Cảnh Anh la to than thở quá trời, Danh Hoài đành thở dài nhận mệnh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!