Chương 17: Đại Ca Rung Động

Danh Công đang đi về căn nhà trọ rách nát của mình.

Gương mặt quạu quọ tràn đầy bực tức, thậm chí chỉ cần nhìn một thứ gì đó cản đường mình hắn cũng bực bội đá nó đi.

"Mẹ kiếp… thằng nhãi con đó."

Danh Công sau trận đánh đó thì không dám tìm Danh Hoài.

Một phần vì cậu mạnh, một phần vì hắn cũng sợ cậu báo cảnh sát.

Nhà họ Danh vốn dĩ cũng là dòng tộc lâu đời giàu có nhưng đối với đứa con tệ nạn như Danh Công, người nhà đã từ mặt hắn từ lâu.

Thậm chí coi như không có người con trai, người cháu nội này.

Danh Công phun một bãi nước bọt xuống đất.

Gã hết tiền đánh bạc rồi, dạo này chủ nợ cũng ráo riết tìm khiến gã phải trốn chui trốn lủi.

Thế mà mẹ con nhà đó không chịu xì một đồng ra.

Đúng là cái thứ ăn cháo đá bát mà.

Nếu không có gã thì thằng nhãi Danh Hoài ấy ra đời được chắc.

"Anh có phải là cha Danh Hoài - Danh Công không?"

Giọng nói từ tính của một người mặc vest đen khiến Danh Công giật.

Gã âm thầm đánh giá người trước mặt.

Ăn mặc lịch sự chải chuốt, nhìn qua có vẻ là tinh anh xã hội.

Quả thực khí chất này không phù hợp với nơi này chút nào.

Các người là ai?

Nhìn không giống bọn đòi nợ.

"Chúng tôi đến đây để giúp ông. Chỉ cần ông đi gặp ông chủ tôi nói chuyện một chút thôi."

Lúc này Danh Công mới để ý đến chiếc xe ô tô đen đang đậu ven đó.

Người ngồi trong ô tô rất điềm tĩnh cười nửa miệng.

Kế hoạch của hắn sắp thành công rồi, đây sẽ chính là lá bài tẩy của hắn.....***...

Trong quán ăn, Danh Hoài đang phụ mẹ dọn quán.

Hơn ba ngày, lúc nào cậu cũng vừa học vừa làm, dù Triệu Xuyến Chi đã bảo cậu nghỉ đi nhưng cậu không chịu.

Kì nghỉ như thế này có mấy khi đâu chứ.

Bất quá vẫn thiếu thiếu thứ gì đó.

Danh Hoài nhìn về phía chiếc điện thoại lâu rồi chưa đổ chuông của mình.

Rõ ràng với tính cách củ Ngọc Cảnh Anh, chỉ cần đi đâu hay thấy thứ gì mới mẻ sẽ ngay lập tức gửi tin nhắn khoe khoang với cậu.

Chỉ là lần này anh lại im ắng suốt mấy ngày liền.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!