Chương 12: Giận Dỗi 2

Sắc mặt Danh Hoài xám nghét, môi mấp máy không nói nên lời.

Cậu gằng giọng nói từng chữ.

"Anh nói lại cho tôi nghe.

Tại sao hôm nay anh không đến học?"

"Đã bảo là ông đây chán.

Cậu phiền quá đi.

Ông đây không muốn đi học.

Có nghe không hả?"

Ngọc Cảnh Anh tức giận đập bàn phím bộp bộp, ngồi xuống làm bộ như nhìn vào màn hình tiếp tục chơi game.

Nhưng trận đấu trong game đã kết thúc từ rất sớm rồi.

Không khí trở nên vô cùng gượng gạo.

Ai cũng không nói gì với nhau cả.

Mấy tiểu đệ nháy mắt với Lâm Bối Bối nhưng cậu ta cũng chỉ lắc đầu.

Cậu ta biết làm gì đây a.

Trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết mà.

Danh Hoài cuối cùng cũng không nói gì, chủ quay lưng bỏ đi.

Hai tay run run nắm chặt ngăn cơn tức giận của bản thân.

Về đến nhà cậu lập tức dọn dẹp sách vở vào trong.

Nhìn hai ly trà sữa đã tan đá hết, cậu liền bưng lên uống hết.

Đúng quả thực là ngu ngốc.

Với người như Ngọc Cảnh Anh thì trước giờ có thiếu cái gì đâu cơ chứ.

Chắc việc học này cũng là anh ta nảy ra trong lúc buồn chán.

Vậy mà cậu còn xem như thật dốc lòng giảng dạy, chuẩn bị giáo án đầy đủ.

Cuối cùng thật nực cười.

Ngọc Cảnh Anh bên này thì không còn hứng chơi đùa nữa.

Cậu nằm trên giường suy nghĩ vẩn vơ phiền chán.

Hết nhìn điện thoại lại nhìn máy tính, anh chỉ chờ Danh Hoài gửi tin nhắn hay gọi điện cho mình thôi.

Lúc đó chắc chắn anh sẽ tới học cùng cậu ngay.

Nhưng hết buổi chiều cũng không có tin nhắn nào được gửi tới.

"Danh Hoài chết dẫm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!