Chương 3: Đại ca bớt giận

"Phong Thiếu An, nghe đây, từ nay về sau ngươi không được đi theo ta nữa, nếu không, ta sẽ tới đại hội võ lâm cáo trạng với sư phụ ngươi, nói đồ đệ Phong Thiếu An của hắn trốn xuống núi chơi, còn quấy rầy ta."

Phong Thiếu An vừa nghe thì nhất thời bị dọa rồi nên van nài y: "Đừng mà, đừng nói cho sư phụ!"

Cậu giữ một tay Nhất Luân Nguyệt, "Đại ca ngàn vạn đừng nói cho sư phụ, nhất định lão nhân gia sẽ giận lắm, sau đó sẽ phạt Phái Nhi tới phòng tối, Phái Nhi không muốn vào phòng tối, tối tăm, không có lấy một người, còn không cho ăn cơm, Phái Nhi sợ hãi…"

Nhất Luân Nguyệt ừ hứ, "Vậy thì đừng đi theo ta nữa, hiểu chưa, nếu không ta sẽ khiến sư phụ ngươi nhốt ngươi vào gian phòng nhỏ tối tăm suốt một năm."

Phong Thiếu An oà một tiếng rồi buông tay y ra, hai mắt đỏ lên vì sợ hãi: "Đệ… Đệ không đi theo đại ca nữa chỉ là, đại ca đừng nói cho sư phụ…"

Nhất Luân Nguyệt nghĩ thầm: Đúng là tiểu ngốc tử, sớm biết dễ lừa như vậy thì tội gì phải chạy gãy cả chân.

Phong Thiếu An bị bỏ rơi, lẻ loi trong quán trà, Nhất Luân Nguyệt còn để lại cho cậu hai lượng bạc.

Bây giờ, gương mặt Nhất Luân Nguyệt của cứ ngập tràn trong tâm trí cậu, dáng vẻ tức giận, mỉm cười còn cả những biểu cảm nhỏ nhặt khác, cậu không thể ngồi yên được.

Một năm trong phòng tối thì một năm thôi, không thể để mất đại ca được!

Nhất Luân Nguyệt ghé một quán rượu, y đang chuẩn bị uống rượu mừng, rốt cuộc cũng quẳng được phiền toái tinh đi nhưng vừa đặt mông xuống thì một cái đầu đã ló ra từ cửa sổ.

Nhìn thoáng qua, Phong Thiếu An nghiêng đầu cười với y.

"Ôi vãi!" Nhất Luân Nguyệt suýt ngã khỏi ghế.

Phong Thiếu An nhảy vào từ cửa sổ, cười nói: "Đại ca, Phái nhi nghĩ kỹ rồi, chuyện kết nghĩa huynh đệ với một năm trong phòng tối thì đại ca vẫn quan trọng hơn."

Đáy lòng Nhất Luân Nguyệt phát điên: Trời ơi! Đất hỡi! Ai mang thằng nhóc này đi giùm cái!

Tiểu nhị mang rượu tới, trong đầu Nhất Luân Nguyệt chợt loé lên, hay là chuốc say thằng nhóc này rồi chạy?

Hừ, bé con, ta chạy không lại ngươi nhưng chẳng nhẽ uống rượu còn thua ngươi sao? Về khoản uống rượu, y chưa từng thua hiệp nào.

"Phong Thiếu An, không phải muốn làm huynh đệ với ta sao? Làm huynh đệ của Nhất Luân Nguyệt thì không thể không biết uống rượu. Ngươi biết uống rượu không?"

Phong Thiếu An bưng chén rượu lên ngửi ngửi, sau đó cau mày nói: "Không được, sư phụ không cho uống, sẽ bị phạt bưng nước trồng cây chuối…"

Không biết uống rượu, vậy thì thật tuyệt, hahaha!

"Không uống rượu thì đừng hòng kết nghĩa huynh đệ với ta." Nhất Luân Nguyệt mở hồng bao [1] trên vò rượu rồi ném đến trước mặt Phong Thiếu An. "Huynh đệ của Nhất Luân Nguyệt ta có thể không biết võ công nhưng nhất định không thể không biết uống rượu. Uống cạn vò rượu này thì chúng ta kết nghĩa huynh đệ."

Phong Thiếu An phạm lỗi, uống rượu sẽ bị phạt bưng nước trồng cây chuối, không uống thì không được kết nghĩa huynh đệ…

Ừm, quả nhiên vẫn là đại ca vẫn quan trọng hơn.

Nhất Luân Nguyệt cũng mở một vò rượu ra, chạm vào vò rượu trước mặt Phong Thiếu An, "Ta trước, ngươi muốn làm sao thì tùy."

Nói xong, y bắt đầu nốc rượu, Phong Thiếu An vẫn còn rối rắm, đợi hắn uống được nửa vò thì Phong Thiếu An cũng nghiến răng, cầm vò rượu lên và bắt đầu uống.

Cứ như trâu già uống nước lã, Nhất Luân Nguyệt sững sờ vì choáng, quên cả uống rượu.

Chẳng mấy chốc đã tu cạn vò rượu mạnh, mặt Phong Thiếu An đỏ bừng, vội vàng uống nốt chỗ còn lại và đợi Phong Thiếu An nằm bất tỉnh ra bàn.

"Đại ca, ta uống xong rồi!" Phong Thiếu An đỏ mặt, lắc lắc. "Đại ca, huynh mau ngồi xuống đi, đừng đung đưa trước mặt Phái Nhi nữa, Phái Nhi choáng váng đầu."

Chóng mặt rồi!

Nhất Luân Nguyệt mỉm cười, y ngồi đó thưởng thức màn trình diễn của Phong Thiếu An.

Nhắm mắt lại, nhắm mắt lại! Phong Thiếu An khép mắt lại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!