Cuối cùng cũng vào thành, Phong Thiếu An giữ chặt lấy y.
"Đại ca, về nhà với Phái Nhi đi."
Nhất Luân Nguyệt vặn lại cậu: "Về nhà cái gì chứ? Đi ăn sáng với ta!"
Nuốt được ngụm canh dê xuống bụng thì cuối cùng hai người cũng có cảm giác sống lại rồi. Những thực khách xung quanh nhìn hai người húp hết bát này đến bát khác rồi xếp thành chồng bát trống trơn trên bàn thì không khỏi cảm thán: Chẳng lẽ hai người này là quỷ đói đầu thai?
Phong Thiếu An ợ một cái thật kêu rồi xoa bụng nói: "Cũng ăn xong rồi, đại ca về nhà với Phái Nhi đi."
Nhất Luân Nguyệt trừng mắt nhìn cậu, "Đó là nhà của ngươi, không phải của ta. Muốn về thì ngươi tự đi mà về."
Phong Thiếu An quýnh lên, "Đại ca là đại ca của Phái Nhi, nhà của Phái Nhi cũng là nhà của đại ca!"
"Ta có phải họ Phong đâu, không đi."
Phong Thiếu An nôn nóng đến mức quay mòng mòng, "Sao lại thế? Chẳng phải đại ca vẫn muốn uống rượu của ma ma cơ mà?"
Nhất Luân Nguyệt liếm môi nhưng vẫn nhịn được, "Bảo không đi là không đi. Sao ngươi phiền thế chứ."
Thấy y tức giận, Phong Thiếu An không dám nhắc thêm câu nữa, "Thế đại ca tính đi đâu?"
"Không biết." Gió cuốn mây tan, giờ Nhất Luân Nguyệt mới bối rối chẳng biết phải đi về đâu, tạm thời chưa ai biết y đã trở về nhưng chẳng sớm thì muộn cũng bị phát hiện nên y không muốn liên lụy đến Phong Thiếu An nữa.
"Đúng rồi, Phái Nhi biết một chỗ, đại ca có thế sống tạm ở đó trước!"
Phong Thiếu An dẫn y đến căn nhà nhỏ cách Phủ tướng quân không xa, "Phái Nhi tình cờ mua được căn nhà nho nhỏ nhưng chưa sống ở đây bao giờ, sắp hư hại cả rồi, đại ca không chê thì ở tạm đây đi."
Nhất Luân Nguyệt nhìn chung quanh, hơi bẩn một chút nhưng bù lại rất yên tĩnh.
"Phủ tướng quân còn chưa đủ rộng hay sao, ngươi mua cái nhà nhỏ này làm làm?"
Phong Thiếu An gãi đầu, "Phái Nhi có định mua đâu. Một vị thúc thúc nói muốn bán căn nhà này để lấy tiền về quê chữa bệnh cho con nên Phái Nhi mới mua lại."
Nhất Luân Nguyệt có một dự cảm không lành, "Ngươi mua cái nhà này hết bao tiền?"
Phong Thiếu An duỗi một ngón tay ra.
"Một trăm lượng?"
"Một, một ngàn lượng…"
"Cái gì!" Nhất Luân Nguyệt lập tức bùng nổ, kỳ thực y là một kẻ rất mê tiền, "Một ngàn lượng! Ngươi nói với ta, ngươi bỏ ra một ngàn lượng để mua cái nhà nát này? Phong Thiếu An, không phải đâu óc ngươi không tốt, là ngươi không có mắt thì có.
Phong Thiếu An rụt cổ lại, "Thế nên Phái Nhi có bao giờ dám nói với bà nội hay ma ma đâu. Có mỗi Phái Nhi biết chỗ này thôi nên đại ca cứ yên tâm sống ở đây, để Phái Nhi tìm người tới quét dọn cho đại ca trước đã."
Y thực sự cần một nơi để tá túc mà chỗ Phong Thiếu An đưa có vị trí rất tốt nên y quyết định ở lại, cùng ngày hôm đó, y thấy mấy người cặm cụi dọn dẹp quanh sân. Vốn dĩ Phong Thiếu An muốn tìm cho y mấy người hầu nhưng Nhất Luân Nguyệt từ chối.
Kỹ năng sinh hoạt của y tuy hơi nát nhưng chưa từng nghĩ đến chuyện tìm kẻ hầu người hạ.
Một lúc sau, Phong Thiếu An về tới nhà, trong nhà vẫn treo khăn trắng để tang.
Khoảnh khắc thấy Phong Thiếu An xuất hiện trước mắt, bà nội và ma ma đều chết lặng, hai bà lão cứ ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi rồi đột nhiên bật khóc.
Lão phu nhân nói: "Lão tỷ muội à, sao ta lại nhìn thấy Phái Nhi chứ? Đứa cháu nội số khổ của ta, chao ôi…"
Ma ma lau nước mắt giúp lão phu nhân, "Muội cũng nhìn thấy Phái Nhi. Suốt thời gian này muội cứ thấy Phái Nhi suốt thôi. Nó còn đứng đó cười rồi muội là ma ma, gọi người là bà nội.".
1. Tôi Là Tổng Tài Và Gần Đầy Đây Tôi Cảm Thấy Rất Kỳ Lạ
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!