Đêm đó Phong Thiếu An lại có một giấc mơ khác, cậu mơ thấy mình đang bái đường với tân nương thì Nhất Luân Nguyệt bỗng cầm kiếm lao tới, chĩa thẳng vào Phong Thiếu An rồi nói: "Cái đồ phụ bạc nhà ngươi, ngươi đã làm chuyện phu thê với ta mà lại thành thân với người phụ nữ khác, ta giết ngươi!"
Lúc tỉnh lại, thấy đại ca vẫn ngủ say trong lòng mình thì Phong Thiếu An mới nhẹ nhàng thở hắt, cậu chăm chú ngắm nhìn gương mặt của đại ca rồi nghĩ: Phái Nhi không muốn cưới người khác, Phái Nhi chỉ cần đại ca thôi.
Nhất Luân Nguyệt cứ uể oải ngồi trên xích đu suốt cả ngày, Phong Thiếu An vừa bắt được một chú thỏ con, còn đang chơi đùa với nó.
"Hang động lớn như vậy, sao lại không tìm được lối ra cơ chứ?"
Hôm nay, Nhất Luân Nguyệt lại đi tìm nhưng vẫn không thấy.
Không phải người từng sống ở đây đã phong ấn lại đấy chứ? Nghĩ đến đây, y nhảy khỏi xích đu, kéo Phong Thiếu An vào trong động rồi chỉ một vòng quanh bức tường đá và nói: "Ngươi, dùng nội lực đập hết vách đá ở đây đi, ta không tin sẽ không tìm được!"
Hang động nói lớn cũng không lớn nhưng nói nhỏ cũng chẳng nhỏ, bức tường đá rất cao nếu thật sự muốn đẩy từng góc một thì chắc chắn sẽ phế luôn cánh tay.
"Được."
Phong Thiếu An ngoan ngoãn dùng hết sức bình sinh để vỗ lên từng phiến đá trên tường nhưng cùng lắm chỉ tạo ra vài lỗ thủng hoặc mấy tảng đá rơi ra, chỗ nào cũng vững chắc mà chẳng có lối ra.
"Đại ca, vẫn không thấy."
Nhất Luân Nguyệt phát điên, "Trên trời không có, trên vách đá không có, chẳng lẽ lại ở dưới đất!"
Nói xong, Nhất Luân Nguyệt lại chú ý đến chiếc giường đá quá khổ, y chạy tới rồi bắt đầu tìm kiếm cơ quan. Phong Thiếu An cũng phối hợp tìm với y nhưng cuối cùng cũng chỉ công cốc.
"Ngươi có thể đẩy được chiếc giường này hay không?" Nhất Luân Nguyệt hỏi.
Chiếc giường vừa rộng, vừa dày lại còn cao, phải nặng đến mấy ngàn cân. Phong Thiếu An nhìn đi nhìn lại, vẫn thấy không ổn lắm, "Để Phái Nhi thử xem."
Lần này cậu dùng toàn lực đẩy giường nhưng nó không hề xê dịch, Nhất Luân Nguyệt dứt khoát đi tới giúp đỡ, cuối cùng cũng di chuyển được giường.
"Có cái gì ấy!" Phong Thiếu An thấy một cái hố.
Nhất Luân Nguyệt kích động không thôi. Cuối cùng, cả hai cũng đẩy chiếc giường đá ra, đủ để lách vào nhưng lại thất vọng, trong hố đá chẳng còn gì khác ngoài một chiếc hộp gỗ.
"Cái gì đây?" Phong Thiếu An mở hộp gỗ ra, bên trong là một tấm thẻ tre và một cuốn sách cổ.
"Thiên Địa Luân kinh (kinh Xoay chuyển trời đất), Thái Vũ Tinh Thần lục (tập Thế giới sao trời rộng lớn)." Nhất Luân Nguyệt lật qua mấy trang, kinh ngạc nói: "Là sách võ học quý hiếm, còn cả một tập trận pháp."
Y cầm Thiên Địa Luân Kinh lên đọc một cách thích thú rồi cảm thán thật kỳ diệu, "Hẳn là bí tịch (sách quý) do vị tiền bối từng sống ở đây tự nghĩ ra. Một nửa là phương pháp tu luyện nội lực, nửa còn lại là phương pháp luyện kiếm thuật và quyền pháp."
Phong Thiếu An cầm Thái Vũ Tinh Thần lục lên xem, đôi mắt lấp lánh, "Quả là một tập trận pháp tuyệt vời. Bài binh bố trận rất tinh tế, có thể so với Gia Cát tiên sinh lúc sinh thời."
Nhất Luân Nguyệt tò mò hỏi: "Ngươi còn biết bày binh bố trận ư?"
Phong Thiếu An đáp: "Cha đã dạy Phái Nhi, thậm chí người còn khen Phái Nhi thông minh nữa."
Nhất Luân Nguyệt nghĩ Phong tướng quân chỉ an ủi con trai mình thôi.
Phong Thiếu An lại tiếp tục: "Thái Vũ Tinh Thần lục vừa có trận pháp, vừa là binh thư. Vị tiền bối đã lưu lại cuốn sách cổ này chắc chắn phải là cao thủ dụng binh."
Đáng tiếc, cả hai cuốn bí tịch đều không lưu tên, dù sao cũng không ra ngoài được, Nhất Luân Nguyệt kéo Phong Thiếu An đi luyện theo bí tịch. Ai biết được tên ngốc Phong Thiếu An này lại có thiên phú dị bẩm đến vậy, chỉ qua một đêm đã hiểu hết chương (mục) nội công. Nhất Luân Nguyệt cho rằng nhận thức của mình vốn không tệ nhưng phải nghiền ngẫm mất ba ngày mới hiểu.
Sau đó, hai người cùng luyện kiếm, luyện quyền với nhau. Năng lực nhận thức của Phong Thiếu An trong quyền thuật khiến Nhất Luân Nguyệt vô cùng kinh ngạc. Chỉ một lần đã nhớ, thậm chí ngay cả kiếm pháp cũng chỉ cần nhìn Nhất Luân Nguyệt luyện một lần đã diễn lại không sai chút nào.
Nhất Luân Nguyệt không kìm được nỗi chua xót. Y đã xem chương cuối cùng nhưng kiên quyết không cho cậu nhìn, dù Phong Thiếu An có tò mò đến mấy thì Nhất Luân Nguyệt cũng nhất quyết che lại. Cuối cùng, cậu chẳng đòi xem nữa và lật cuốn trận pháp ra xem.
Thấm thoát đã nửa tháng trôi qua, ban ngày hai người so tài ở bên ngoài, nhờ sự trợ giúp của quả Thanh Minh mà tốc độ tu luyện nội công của Nhất Luân Nguyệt đã thực sự tăng lên rất nhiều. Sau một thời gian rèn luyện với Phong Thiếu An thì tu vi của y đã tiến bộ đáng kể nhưng vẫn chưa thể lại được Phong Thiếu An.
Dù nản lòng nhưng dẫu sao trong người Phong Thiếu An vốn có tám mươi năm công lực nên muốn ghen tị cũng không được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!