Thường Sơn đáp: "Là hai huynh đệ chúng ta muốn báo thù cho sư môn, hẳn là minh chủ không nên ngăn cản."
Trường Hải đắc ý nói: "Nếu là ân oán cá nhân thì cho dù là minh chủ cũng không thể nhúng tay vào. Đại ca, chúng ta đi thôi!"
Sau khi Sơn Hải huynh đệ rời đi, Kiếm Thánh Từ đối diện với vách đá, không khỏi tiếc nuối cho hai người, chỉ vì ân oán giang hồ. Hai người lại không phải người trong liên minh nên tất nhiên ông không có quyền quản, chỉ có thể cúi thật sâu để thay lời cáo biệt rồi nói mọi người rời khỏi nơi thị phi ân oán này.
Phong Thiếu An chìm trong ác mộng, cậu mơ thấy mình rơi xuống vách đá, vách đá sâu đến mức cậu rơi mãi vẫn chưa tới đáy, Nhất Luân Nguyệt ở ngay trước mặt cậu, y nhắm nghiền hai mắt, cậu muốn vươn tay ra kéo nhưng không thể với được.
"Đại ca… Đại ca!!!"
Cậu tỉnh lại sau cơn ác mộng, đột nhiên thấy toàn thân đau nhức, nhìn xung quanh mới phát hiện mình đang ở dưới một thung lũng tươi đẹp.
Đúng rồi, cậu nhớ mình bị người đá xuống vách đá…
Vách đá!
Phải! Đại ca cũng bị đẩy xuống, đại ca đâu!
"Đại ca! Đại ca!"
Phong Thiếu An không màng tới đau đớn trên thân mình, cậu bắt đầu loạng choạng đi tìm Nhất Luân Nguyệt trong thung lũng, sau một nén hương, rốt cuộc cậu cũng tìm thấy một thân áo trắng của Nhất Luân Nguyệt đang nổi trên mặt nước.
"Đại ca!"
Phong Thiếu Anh bật khóc, cậu liều mình nhảy xuống nước, cuối cùng cũng chạm được vào y để kéo người vào bờ, lúc kiểm tra hơi thở mới thấy ngặt nỗi hơi thở rất mỏng manh.
Cậu vội vàng lấy hết đan dược trên người ra cho Nhất Luân Nguyệt ăn, nhưng y không nuốt được. Phong Thiếu An nhớ lại cách Túc Thanh Tuyết dạy mình nên uống một ngụm nước rồi đẩy vào miệng Nhất Luân Nguyệt, cuối cùng cũng trôi được thuốc.
Phong Thiếu An sợ hãi nên cứ ôm Nhất Luân Nguyệt khóc mãi.
Trời gần tối, cậu tìm được một cái hang và đặt Nhất Luân Nguyệt vào đó rồi tìm củi để nhóm lửa.
Cơ thể Nhất Luân Nguyệt ướt đẫm, Phong Thiếu An cởi hết quần áo của y rồi cởi luôn cả của mình, sau đó ôm Nhất Luân Nguyệt ra sưởi ấm, dùng chính cơ thể của mình để sưởi ấm một thân lạnh lẽo của Nhất Luân Nguyệt.
Đại ca vẫn trắng như vậy nhưng Phong Thiếu An đâu rảnh để bận tâm đến cơ thể đẹp đẽ ấy, chỉ ngóng trông đại ca sớm tỉnh lại.
"Đại ca ngàn vạn lần không được xảy ra chuyện gì nhớ, tỉnh lại đi được không, đừng dọa Phái Nhi nữa."
Tim cậu đau quá, tựa như bị xé nát cuộc đời, ôm mãi mới nhận ra lưng đại ca đã đen lại, nhìn kỹ sẽ thấy một lỗ kim.
Phong Thiếu An đoán đại ca đã trúng châm độc, cậu lập tức ngồi xếp bằng, vận công ép độc cho đại ca.
Châm độc nhanh chóng bị đẩy ra, Nhất Luân Nguyệt phun ra một vũng máu độc, Phong Thiếu An nhớ Túc Thanh Tuyết từng nói máu cậu có thể giải độc nên chẳng nói một lời đã cứa vào lòng bàn tay rồi tự ngậm một ngụm lớn… Mớm cho Nhất Luân Nguyệt.
Sau năm lần ngụm liên tiếp, Phong Thiếu An dừng lại nhìn Nhất Luân Nguyệt, khí sắc đã tốt lên rất nhiều.
Phong Thiếu An thở phào nhẹ nhõm, sau đó ôm lấy mặt trăng rồi khóc thêm trận nữa.
"Đại ca, huynh mau tỉnh lại được không, Phái Nhi sợ ở một mình lắm huhuhu."
Đại ca vất vả lắm mới giành được sự sống mà giờ lại bất tỉnh nhân sự. Phong Thiếu An vừa lo vừa sợ, cậu hôn lên trán Nhất Luân Nguyệt, bên tai vang lên giọng nói của Túc Thanh Tuyết: Thiếu An đã lớn rồi, không thể cứ hở ra là khóc được, người khác sẽ chê cười.
Cậu vội vàng lau nước mắt, "Không thể khóc, Phái Nhi không thể khóc, Phái Nhi phải chăm sóc cho đại ca, phải hái thuốc cho đại ca, kiếm cái ăn cho đại ca, Phái Nhi là nam tử hán, không thể khóc nữa, Phái Nhi phải gánh vác trọng trách chăm sóc cho đại ca."
Những ngày sau đó, Phong Thiếu An ra ngoài tìm trái rừng và dược liệu, lúc bắt cá còn lượm được mấy cái chén gốm và ấm sành với không ít dược liệu trị thương, tiêu độc nên ngày nào cũng nấu canh cá cho Nhất Luân Nguyệt uống.
Mặc dù châm độc đã được đẩy ra kịp thời nhưng người vẫn chưa tỉnh, hàng ngày được uống máu tươi nên sắc mặt đã cải thiện dần dần dù vẫn chưa thể tỉnh lại.
Phong Thiếu An vẫn cố tìm cách thoát ra, đáng tiếc bốn bề đều là núi, trừ khi mọc cánh nếu không căn bản chẳng có cách để rời khỏi lòng thung lũng. Vách đá quá cao, dù Phong Thiếu An có dùng hết sức để bay lên đi nữa thì cũng chẳng thể thấy nổi mặt đất.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!