Dưới tán cây cổ thụ trước hiên có chiếc ghế xếp, Phong Thiếu An đặt y lên đó.
Đã mấy ngày không thấy mặt trời, ánh nắng ấm áp phủ lên cơ thể thật dễ chịu.
Nhất Luân Nguyệt không khỏi nheo mắt tận hưởng những phút giây thư thái này.
Phong Thiếu An chạy vào bếp lấy thuốc, nhớ lời Túc Thanh Tuyết dặn dò, cậu đổ ba bát nước, sắc còn một bát thì đổ thuốc ra, đợi thuốc nguội hơn một chút mới đưa cho đại ca uống.
Lúc này, bỗng xuất hiện một người đeo mặt nạ đen, hắn ném cho Nhất Luân Nguyệt một tờ giấy rồi lập tức biến mất như thể chưa từng xuất hiện.
Nhất Luân Nguyệt biết đó là ai, y mở giấy ra đọc kỹ nội dung rồi dùng nội lực bóp tờ giấy thành bột mịn.
Phong Thiếu An bưng thuốc ra, "Đại ca, uống thuốc nào!"
Trên mặt cậu còn vệt nhọ nồi, Nhất Luân Nguyệt không khỏi bật cười, ngoan ngoãn mở miệng uống hết bát thuốc mà Phong Thiếu An đút cho, thậm chí còn chẳng thèm mở mắt.
Tên ngốc này lúc nào cũng cẩn thận, sợ y bỏng nên phải thổi mấy cái rồi mới bón cho y.
Đã mấy ngày không được tắm, Nhất Luân Nguyệt bảo Phong Thiếu An tắm gội cho mình.
Lời của đại ca chính là thánh chỉ, Phong Thiếu An lập tức chạy đi đun nước, cũng may là cậu biết việc, đệ tử trên núi Thánh Hiền đều phải lao động, họ biết trồng rau, bổ củi, nấu ăn. Suy cho cùng, lúc sống trên núi thì mọi thứ đều phải tự cung tự cấp.
Bởi Phong Thiếu An khá ngốc nên có nhiều thứ vẫn chưa biết nhưng cậu có thể làm mấy việc cơ bản, chẳng hạn như chẻ củi, cậu rất khỏe, chẻ củi rất giỏi, cũng thích đốt lửa, thích nghe tiếng củi cháy lách tách trong lò.
Đại ca muốn tắm rửa, Phong Thiếu An vừa đun nước vừa hát ca vui vẻ, đó là giai điệu mà ma ma thường hát ru khi cậu còn nhỏ, thật giản dị và êm tai.
Đi tới đi lui mười mấy chuyến thì cuối cùng cũng chuyển được nước nóng đến phòng Nhất Luân Nguyệt, tới lúc cậu đẩy cửa đưa khăn tắm thì thấy Nhất Luân Nguyệt đang quay lưng về phía mình, trên thân không một mảnh vải.
Trắng thật…
Phong Thiếu An cứng đờ tại chỗ, yết hầu khẽ trượt.
"Vãi!" Nhất Luân Nguyệt vội vàng túm áo che thân, "Còn nhìn nữa! Quay đ!"
Phong Thiếu An vội vàng quay lưng lại, cậu thấy tim mình đập dồn dập, cả người nóng bừng, cây gậy nhỏ bên dưới lại bắt đầu cứng lên.
Da Nhất Luân Nguyệt rất trắng, dáng người cao gầy nhưng không phải kiểu gầy xơ xác mà trên thân cũng có cơ bắp, chỗ nào cần nhiều, có nhiều, chỗ nào cần ít, có ít, y kiểm soát cơ thể mình rất tốt.
"Đặt khăn ở đó, ra ngoài, đóng cửa lại."
Gậy nhỏ của Phong Thiếu An đã cứng dữ lắm rồi, cậu ném khăn tắm lên bàn rồi đóng cửa chạy về phòng, nhanh chóng cởi thắt lưng ra, cây gậy nhỏ đã biến thành gậy lớn và bật ra.
Nóng quá, cứng quá…
Cả người Phong Thiếu An đều bốc hỏa phừng phừng. Bây giờ, thân thể trắng như tuyết của Nhất Luân Nguyệt đã ngập tràn trong tâm trí cậu. Nghĩ tới đó, cây gậy lớn lại nóng và cứng hơn, càng ngày càng trướng.
Phong Thiếu An vội vàng co chân quạt vào gậy, cơ thể trắng trẻo của đại ca cứ quẩn quanh trong đầu cậu.
Huhu, phải làm sao đây? Khó chịu quá…
Hay là xoa xoa, vỗ về nó một chút biết đâu sẽ ổn.
Phong Thiếu An nắm cây gậy lớn trong tay, hết sờ rồi xoa, vừa sướng vừa khó chịu, trong tâm trí chỉ có gương mặt và cơ thể của đại ca, bàn tay mất kiểm soát bắt đầu nhanh hơn, chẳng mấy chốc đã chảy ra nước.
Phong Thiếu An thử chấm một cái lên xem, có phải nước tiểu không nhỉ?
Nhưng căn bản cái tay còn lại không dừng được, sao lại vừa nóng, vừa sướng ấy.
"Đại ca… Phái Nhi sướng quá… Đại ca thật trắng, thật đẹp, ôi… Phái Nhi, Phái Nhi huhu muốn đi tiểu…"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!