Chương 47: Ý kiến không tệ

- Em là yêu tinh...

Lăng Lãnh Ngạo thủ thỉ bên tai Lãnh Hàn Quyên, còn cố tình liếm lên vành tai cô vài cái làm cơ thể nhạy cảm của cô hơi run lên...

Lăng Lãnh Ngạo đặt cầm lên tóc cô, cất giọng trầm ấm, lại khàn khàn và có phần... quyến rũ...

- Hàn Quyên...

- Em đây...

- Hàn Quyên...

- Sao vậy?

Lãnh Hàn Quyên khó hiểu ngước mặt lên nhìn anh, lập tức trái tim cô đập thình thịch...

- Ông nội anh nói muốn gặp cháu dâu tương lai...

- Ừ, thì anh tìm cháu dâu tương lai về cho ông nội anh đi!

Lãnh Hàn Quyên cố nén cười, hiểu ý anh nhưng lại cố tình buông lời trêu trọc...

Lăng lão đại mà có lúc chỉ nói có mấy câu đơn giản mà nét mặt lại căng thẳng như vậy... Sao thấy đáng yêu chết đi được!

Lăng Lãnh Ngạo là biết rõ tính tình của Lãnh Hàn Quyên sợ cô từ chối nên mới căng thẳng... Nhưng anh là ai chứ, là Lăng lão đại, làm sao không nghe ra được giọng điệu trêu đùa của cô, nhưng cũng thở dài búng trán cô một cái...

- Em đó, cũng biết trêu trọc anh... Cả cuộc đời này vợ anh chỉ có thể là một người, và người đó ở trước mặt anh rồi thì cần gì tìm chứ!

- Ai là thèm làm vợ anh chứ?

- Em chứ ai!

- Em đâu có đồng ý bao giờ...

- Vậy sao, vậy thì anh sẽ làm cho em đồng ý! Mà cho dù em không đồng thì thì có sao? Hàn Quyên, đời này em chỉ có thể là của anh chỉ có thể là vợ của Lăng Lãnh Ngạo mà thôi...

Lăng lão đại rất tự tin nói.

- Đồ bá đạo!

- Không bá đạo anh đã không phải là Lăng Lãnh Ngạo!

Lăng Lãnh Ngạo bá đạo nói. Nếu anh không bá đạo, anh không ngang tàn thì bây giờ làm gì được ôm cô trong lòng, làm gì có được trái tim cô!

Không thèm đôi co với anh nữa, Lãnh Hàn Quyên trực tiếp vùi mặt vào ngực anh, hít vào mùi hương nam tính tự nhiên trên người anh...

Bao nhiêu năm qua cô đều luôn tạo cho bản thân vỏ bọc hoàn hảo nhất, vô cảm nhất...

Nhưng thời gian sau khi biết anh, ở bên cạnh anh, cô hoàn toàn không thể kéo lớp vỏ bọc lên người đươc... Cô thích cảm giác ở trong lòng anh thế này, được anh diệu dàng ôm lấy...

Bây giờ, trong cuộc đời cô đã không thể không có anh được rồi!

***

Mãi đến gần 9 giờ tối Triệu Thiên Thiên mới trở về... Lúc sáng Triệu Thiên Thiên đi cùng Lưu Diễm Trinh nhưng lúc này trở về chỉ có cô tung tăng đi trước, đi sau cô là Lăng nhị thiếu gia tay xách hàng đống túi đồ...

Ách... thật là có chút không hợp với bộ dáng hào hoa phong nhã của anh ta...

Triệu Thiên Thiên thấy Lãnh Hàn Quyên từ trên lầu đi xuống liền cười toe tóe chạy lai nắm lấy tay cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!