- Ái... ui da... đau...
Triệu Thiên Thiên đang hí hửng vô cùng, thì đột nhiên cô la toáng lên vì bị Lưu Diễm Trinh cốc vào đầu.
Sau đó cô ôm đầu, vừa oai oán vừa mếu máo nhìn Lưu Diễm Trinh.
- Sao chị cốc đầu em?
- Chừng nào em mới lớn đây hả?
Lưu Diễm Trinh ngao ngán thở dài nhìn khuôn mặt mếu máo trước mặt mình.
- Em lớn lâu rồi mà!
Triệu Thiên Thiên lè lưỡi, chu môi với cô trong vô cùng đáng yêu...
***
Ánh hoàng hôn lung linh ảo mộng, cả một vùng trời trãi dài cùng nhộm một sắc vàng... bao trùm nhộm màu cho cả mặt biển mênh mông...
Ánh nắng chiếu lên hai thân ảnh đứng trên vách đá... kéo dài... trong vô cùng mộmg ảo...
- Chính nơi này... mười ba năm trước...
Lưu Diễm Trinh lên tiếng phá tan bầu không khí trầm mặt...
- Ừ, một nơi kết thúc để cho một sự bắt đầu mới!
Giọng nói của Lãnh Hàn Quyên vang lên. Âm thanh không lãnh lùng như mọi kho mà chỉ mang thêm sự nhẹ nhàng nhất định.
Không gian lại một lần nữa lâm vào yên lặng, và lần này cũng là Lưu Diễm Trinh lên tiếng trước:
- Cậu đã bắt đầu chưa?
Thật sự thì mấy tháng qua Lưu Diễm Trinh cô vẫn chưa thể quen với cái tính cách quá mức trầm tỉnh, quá mức lạnh nhạt này của Lãnh Hàn Quyên. Cô vẫn thích tính cách lúc nhỏ của cô ấy hơn... Nhưng với dòng đời quá nghiệt ngã thì làm sao cô ấy không thay đổi cho được!
- Rồi!
- Nhớ phải chừa phần cho mình đấy!
Lưu Diễm Trinh nháy mắt với Lãnh Hàn Quyên.
- Yên tâm, sẽ không thiếu phần của cậu...
Lãnh Hàn Quyên nhếch môi, nhìn thẳng vào mắt cô bạn. Rồi cô lại hướng mặt ra biển, nhắm mắt lại để cảm nhận gió biển mát lạnh thổi vào người.
Đã là mùa đông, nên khi gió thổi vào người thì càng trở nên vô cùng lạnh lẽo. Nhưng mười mấy năm sống ở Mĩ thì với cái lạnh này đối với Lãnh Hàn Quyên chẳng là gì...
Cô là vì đợi chờ và tìm kiếm Lưu Diễm Trinh nên mới không làm gì, chứ không bọn họ làm sao mà còn được sống yên ổn như bây giờ?
- Sáng mai mình muốn đến một nơi, cậu có muốn đi với mình không?
Lãnh Hàn Quyên đột ngột mở mắy ra, nhẹ giọng hỏi Lưu Diễm Trinh. Cô muốn đến một nơi, một nơi mà từng in đậm bóng dáng của người ấy...
Tuy không biết nơi Lãnh Hàn Quyên nói là ở đâu, những Lưu Diễm Trinh vẫn gật đầu đồng ý đi cùng!
...
Xe dừng lại trước cổng cô nhi viện lớn nhất ở Đài Bắc, cô nhi viện Từ Ái.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!