Nghe Lãnh Hàn Quyên nói vậy thì Phi Ưng nhíu nhíu mày, rồi gật đầu.
- Được, nhưng tôi thắng, cô phải giữ lời hứa!
Phi Ưng nhìn thẳng vào mắt Lãnh Hàn Quyên, lạnh lùng nói.
- Tốt!
Sau đó Lãnh Hàn Quyên ra lệnh cho thuộc hạ của Lăng Lãnh Ngạo lui ra...
Hai người phụ nữ đứng đối diện với nhau. Một sắc xảo lạnh lùng, khuôn mặt tuyệt sắc không có lấy một tia cảm xúc.
Một người khác cũng lạnh lùng không kém, tuy không thấy được toàn bộ khuôn mặt nhưng qua một vài đường nét thì chắc cũng không tệ...
Hai người im lặng quan sát đối phương, không gian xung quanh im lặng đến nỗi nếu có một cây kim rơi xuống mọi người cũng có thể nghe thấy.
Qua một lúc, Phi Ưng hơi nóng lòng.
Kinh nghiệm chiến đấu của cô bao lâu nay nóu cho cô biết, kẻ ra tay trước thường khó chiếm được ung thế. Và từ trước đến nay cô vẫn luôn là người ra tay sau.
Nhưng có lẽ... lần này không được rồi...
Thấy bộ dạng ung dung nhàn nhã thì cô biết, Lãnh Hàn Quyên không có ý định ra tay trước.
Đúng như Phi Ưng nghĩ, Lãnh Hàn Quyên không có ý định ra tay trước, mà cô đang chờ xem bản lĩnh của đối phương...
Không đợi nữa, Phi Ưng bất ngờ tung một cước về phía ngực của Lãnh Hàn Quyên, nhưng lại được Lãnh Hàn Quyên né tránh nhẹ nhàng.
Sau đó là một màng hai người phụ có hai thân hình hoàn hảo đang đánh nhau quyết liệt.
Các đòn ra quyền, đá chân, xoay người đều rất đẹp mắt nhưng lại làm cho những người đang xem muốn rớt tim ra ngoài...
- Này, có chuyện gì vậy?
Bỗng nhiên một âm thanh lười biếng vang lên, và đó không một ai khác chính là Brian đang ngủ thì bị tiếng đánh nhau tĩnh giắc.
Thấy không có ai trả lời câu hỏi của anh, Brian nheo mắt nhìn hai bóng dáng đang đánh nhau. Trong phút chóc, khuôn mặt đầy vẻ lười biếng của anh được thay thế bằng khuôn mặt vô cùng kinh ngạc.
Miệng Brian há to hết cỡ, tay thì dụi mắt như không tin vào mắt mình.
Phải, Brian không tin vào mắt mình khi có một cô gái có thể đánh tay đôi được với cô em gái nuôi biến thái của anh. Mặt dù là nhìn có vẻ là em gái anh chiếm thế thượng phong nhưng thế này cũng khiến anh phải nễ phục!
Cô gái này là ai?
Chẳng lẽ là...
****
Lăng Lãnh Ngạo cùng thuộc hạ đi vào trong chiếc du thuyền sang trọng.
Vào tới bên trong anh đã nhìn thấy Trần Minh Hải ngồi chiễm chệ trên ghế uống rượu.
Đứng sau lưng ông là hai tên thuộc hạ của ông ta.
Thấy anh tới, ông ta đứng dậy, cười như giữa hai người không có bất cứ chuyện gì.
- Lăng lão đại, hoan hên ngài đã nể mặt tôi tới đây!
Ông ta đưa tay ra định bắt tay với Lăng Lãnh Ngạo nhưng lại bị anh trực tiếp lơ đi và ngồi xuống ghế trong phòng.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!