Chương 12: Lăng lão đại mè nheo

Ánh sáng mặt trời buổi sáng xuyên qua cửa sổ chiếu thẳng vào khung cảnh ấm áp trong phòng.

Trong phòng trên chiếc giường lớn là một đôi nam nữ trần truồng đang ôm lấy nhau...

Bình thường Lãnh Hàn Quyên và Lăng Lãnh Ngạo đều thức rất sớm, hôm nay cũng vậy. Nhưng tuy đã thức từ lâu nhưng Lăng Lãnh Ngạo vẫn không chịu rời giường...

Nhìn người đàn ông đang nằm bên cạnh mình lúc nào cũng có bộ mặt lãnh khốc, lạnh lẽo. Mà giờ lại có một bộ mặt trẻ con, mè nheo không chịu rời giường thật là làm cho Lãnh Hàn Quyên muốn khóc không được mà muốn cười cũng không không xong.

Không biết người trong hắc đạo mà thấy bộ mặt này của Lăng lão đại lãnh khốc vô tình thì sẽ có bộ mặt gì đây?

Ừm, nhưng mà cô cũng rất muốn nhìn thấy biểu cảm đó của họ àk nha!

Nhưng mà cô lại cảm thấy rất ấm áp, sự ấm áp lạ thường khi ở trong vòng tay anh lúc này. Nó không giống như sự áp của máu mủ ruột thịt của ông nội.

Không giống sự yêu thương quý mến của ba nuôi và anh trai nuôi...

Thật sự thì cô rất thích cảm giác này, cũng rất muốn nằm lâu trong vòng tay của anh. Nhưng mà...

Bình thường cô ở lại nơi này thì 6h30" sẽ có người đem điểm tâm sáng lên, và bây giờ cũng không ngoại lệ...

Thấy hơn 6h rồi mà Lăng Lãnh Ngạo vẫn chưa có dấu hiệu buông cô ra Lãnh Hàn Quyên liền gỡ bàn tay to lớn đang ôm eo mình ra.

Nhưng làm sao gỡ được khi bàn tay kia cứ cố tình không muốn buông ra? Hết cách, Lãnh Hàn Quyên liền vỗ vỗ lên mu bàn tay của Lăng Lãnh Ngạo, thở dài:

- Hiazzz... Ngạo, buông em ra đi, sáng rồi!

- Còn sớm mà, anh không muốn!

Gì chứ? Mới được ôm mỹ nhân vào lòng chưa bao lâu mà bảo anh buông cô ra sao?

Nói rồi Lăng Lãnh Ngạo siết tay ôm chặt cô hơn, cằm thì anh đặt trên đầu cô hít sâu một hơi mùi hương của riêng cô.

Cô không giống như những phụ nữ khác sử dụng nước hoa nồng nặc, mà chỉ có mùi hương thanh thoảng tự nhiên của cơ thể khiến anh rất thích.

- Ngoan nào, 6h30 sẽ có người đem điểm tâm sáng lên, dậy đi anh!

- Ừkm...

Mặc dù rất không muốn nhưng Lăng Lãnh Ngạo cũng đành phải buông eo cô ra.

Được thả tự do Lãnh Hàn Quyên liền lấy áo choàng ngủ choàng lên người rồi bước vào nhà tắm.

Nằm trên giường nhìn theo bóng lưng của cô thì Lăng Lãnh Ngạo lại nở một nụ cười hạnh phúc...

Khoảng 10" sau thì Lãnh Hàn Quyên bước ra. Lúc này trên người cô đã quần áo chỉnh tề nhưng rẩt đơn giản: áo sơ mi và quần tây bó sát tôn lên dáng người hoàn hảo của cô.

Cô ngồi xuống trước bàn trang điểm chải tóc.

Tuy cô là người có địa vị rất cao trong xã hội nói chung và thương trường nói riêng... Nhưng cô lại rất thoải mái trong việc ăn mặc.

Từ lúc Lãnh Hàn Quyên bước ta thì Lăng Lãnh Ngạo nhìn cô không chớp mắt. Người ta thường nóiNgười đẹp vì lụa, nhưng theo như anh thấy thì người đã đẹp thì mặc gì cũng đẹp.

Tuy cô ăn mặc rất đơn giản nhưng lại phát ra vẻ đẹp mà khó có người phụ nữ nào có thể có được...

Thấy Lãnh Hàn Quyên đã chải tóc xong thì Lăng Lãnh Ngạo khoác áo choàng lên người rồi bước tới ôm cô từ phía sau.

Anh vùi khuôn mặt anh tuấn của mình vào cổ cô hít sâu một hơi.

Anh nghĩ có lẽ là anh bị nghiện mùi hương của cô mất rồi.!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!