Chương 7: Từ chối nuôi dưỡng

Đánh giá: 10 / 1 lượt

- Thật xin lỗi, chị không có kế hoạch nuôi dưỡng tiểu công tử.

Tuyết Cơ hừ lạnh nói:

- Chị đã đáp ứng sư tỷ chăm sóc cho em, nhất định chỉ phải đào tạo em trở thành một người hữu dựng. Được rồi, em về trước đi. Hãy chuẩn bị tâm lý cho thật tốt, có thời gian chị sẽ dẫn em tới hồ Linh Trạch xem xét tình hình.

Lúc trước, Tuyết Cơ không có quá nghiêm khắc với Long Vũ. Nhưng bây giờ, ngày đại nạn đã qua. Không còn lo lắng gì nữa, tất nhiên kỳ vọng sẽ cao hơn.

- Chờ một chút.

Lúc Long Vũ sắp ra đến cửa, Tuyết Cơ bỗng gọi hắn lại:

- Để giải quyết chuyện này, chị sẽ giúp em mở thiên nhãn. Sau này bắt quỷ, xem phong thủy sẽ thuận lợi hơn.

Long Vũ nghe thấy vậy, hứng thú hẳn lên. Vội vàng nghiêm mặt hỏi lại:

- Chị Tuyết Cơ, thiên nhãn có thể nhìn được xuyên thấu à?

- Tiểu bại hoại, em muốn làm cái gì?

Tuyết Cơ hừ nhẹ:

- Chị nhắc nhở em một điều. Nếu như em lợi dụng thiên nhãn làm chuyện xấu, sẽ gặp báo ứng đó. Được rồi, chị còn có việc, không nhiều lời với em. Em nhanh cút đi cho chị nhờ.

Long Vũ sững sờ một chút, sau đó nở nụ cười. Tuyết Cơ mặc dù không có trực tiếp trả lời câu hỏi của hắn. Nhưng từ ngữ khí của nàng, nó có năng lực nhìn thấu.

Hắn khinh thường lời cảnh báo của Tuyết Cơ, làm chuyện xấu sẽ gặp báo ứng. (Chuyện xấu là chuyện gì nhỉ)

Buổi chiều, sau khi tan học, Long Vũ tới phòng bảo vệ học viện tài chính và kinh tế tìm Văn Diệp. Long Vũ đã gặp mặt hắn một lần tại nhà trọ của Tuyết Cơ. Văn Diệp là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi. Nghe nói hắn xuất thân từ bộ đội đặc chủng. Hiện tại, hắn có phụ trách an ninh tại đại học Thiên Hải. Vụ án chết người lần này, trường học đã phái hắn ra ứng phó.

- Bạn học Long Vũ, vẫn còn nhận ra chú chứ?

Văn Diệp híp mắt cười hỏi.

- Vâng, tôi vẫn còn nhớ chú. Văn sư phụ, chú tới tìm cháu là vì vụ án quỷ à?

- Nói nhỏ một chút.

Văn Diệp vội vàng kéo Long Vũ sang một bên. Theo bản năng nhìn xung quanh một vòng. Xác định không có người, hắn thấp giọng nói:

- Bạn học Long Vũ, nói nhỏ một chút. Hành động bắt quỷ này không được nói lung tung. Nhớ kỹ, trường học chúng ta không hề có quỷ.

Đại học là nơi nghiên cứu khoa học kỹ thuật. Vụ án chết người kỳ lạ này không được nói lung tung. Liên tục chín năm đều có vụ án chết người thần bí. Làm cho khu ký túc xá sinh viên cạnh hồ Linh Trạch có một cảm giác kinh hãi. Là một nhân viên bảo an tại học viện tài chính và kinh tế, hắn có trách nhiệm phải giữ cho tâm lý của sinh viên không hoảng sợ.

Long Vũ hiển nhiên hiểu ý tứ của Văn Diệp. Hắn cười hắc hắc nói: Văn sư phụ, yên tâm đi. Cháu hiểu được ý chú. Việc này làm thế nào, cháu đều theo ý chú.

- Cháu là thiên sư, tự cháu quyết định phải làm thế nào.

Văn sư phụ thấp giọng nói:

- Thế này đi. Cháu trước tiên theo chú, đi đến cục thành phố, gặp Hàn cảnh quan. Nàng trực tiếp phụ trách điều tra vụ án này. Các cháu cứ bàn bạc với nhau đi. Hành động cụ thể do các cháu quyết định.

Nghe xong lời Văn sư phụ, Long Vũ dở khóc dở cười. Thiên sư lại cùng với cảnh sát cùng nhau làm vụ án quỷ. Thật sự là buồn cười.

Văn Diệp tựa hồ cũng nhìn ra suy nghĩ của Long Vũ, hắn bất đắc dĩ cười nói:

- Cũng không còn biện pháp nào cả. Chú cũng đã hết cách. Chuyện xảy ra trong trường thật sự không tốt. Chú hy vọng có thể mau chóng phá án. Trả lại sự an bình trong trường. Chú hi vọng các cháu hai bút cùng vẽ.

Long Vũ thực sự hết chỗ nói.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!