- Chủ nhân, kiến hút máu ở trong căn phòng này. Đáng tiếc là cậu không có khai thiên nhãn, nếu không cậu đã có thể nhìn thấy chúng.
La Lâm giải thích.
Long Vũ cảm thấy chán nản, thế này biết phải làm sao bây giờ? Lúc này kiến hút máu đã ăn đủ huyết thực để tiến hóa. Hắn chỉ là người mắt trần làm sao có thể xác định được vị trí chuẩn xác.
Nếu như khoa chiêng múa trống vào bắt giữ, nhất định sẽ gặp một chút phiền toái không đáng có. Nếu như làm không tốt, mấy cô nữ sinh này có thể cáo trạng mình nhìn trộm. Lúc đó, cho dù Long Vũ có nói rằng mình tới tróc yêu trừ quái, thì cũng chẳng có ai tin tưởng. Người trần mắt thịt, kiến thức nông cạn, cho dù có là Tôn hầu tử ( Chắc là Tôn Ngộ Không) cũng bị oan uổng. Vì vậy Long Vũ không dám có chút mạo hiểm.
Đúng lúc này, một nữ sinh nằm ở gần ban công nhất bất ngờ lật người một cái. Bỗng dưng nàng mở mắt, hoảng hốt. Đập vào mắt nàng là một nam sinh đang đứng ở cửa sổ ban công nhìn ngó xung quanh.
Suy nghĩ đầu tiên của nàng chính là tên này đến đây để nhìn trộm. Đến nay, hiện tượng nhìn trộm trong ký túc xá nữ sinh đã trở thành hiện tượng. Tháng trước, tại học viện ngoại ngữ đại học Thiên Hải, còn phát hiện sinh viên trộm cắp rồi chụp ảnh trộm.
Nữ sinh này rất muốn hô to, nhưng miệng lại không phát ra được âm thanh.
Long Vũ ở bên ngoài cũng phát hiện ra nữ sinh đã tỉnh. Hơn nữa, nữ sinh kia không phải là người xa lạ. Hiển nhiên, nàng là người có thành kiến rất sâu đối với hắn – Mã Hiểu Mai.
Thật đúng là oan gia ngõ hẹp, đi tróc yêu cũng có thể gặp được tiểu cô nương ở trong ký túc xá.
Long Vũ hậm hực rời ánh mắt sang chỗ khác, để tránh cho tiểu cô nương này hô to, làm dơ bẩn sự trong sạch của mình.
- Chủ nhân, kiểm tra đo lường phát hiện ra năng lượng dị thường, các nàng dường như đã bị thôi miên…
Âm thanh La Lâm trực tiếp xuất hiện trong đầu Long Vũ:
- Các nàng đã bị kiến thôi miên.
Long Vũ nghe vậy, nhìn nhìn kỹ. Chỉ thấy Mã Hiểu Mai cúi đầu, cái miệng nhỏ nhắn ngậm lại, tức giận trừng mắt nhìn hắn, nhưng mà cũng không có động tĩnh gì.
Nhìn nhìn ba nữ sinh còn lại trên giường. Các nàng đang ngủ giống như là con lợn chết. Ngoại trừ tiếng hít thở đều đặn ra, cũng không có chút động tĩnh nào.
Long Vũ có chút do dự. Mình nên hay không tiến vào trong ký túc xá. Dù sao thì các nàng cũng đã bị thôi miên. Mình vào trong tróc yêu, nên cũng không sợ các nàng nhìn thấy.
Mã Hiểu Mai dù gì cũng là người tu đạo. Nhờ có đạo lực trong cơ thể chống đỡ. Ý thức của nàng không hề biến mất hoàn toàn. Tối thiểu nàng vẫn còn mở rõ đôi mắt để nhìn.
- Không tốt, nguy hiểm…
Trong lúc Long Vũ đang do dự. một cái bóng màu đỏ xuất hiện trên giường Mã Hiểu Mai. Không nghi ngờ gì nữa, kia khẳng định là kiến hút máu.
Tình huống nguy cấp, Long Vũ không hề do dự. Hắn bước dài vào trong ký túc xá. Thân hình nhẹ nhàng nhảy lên. Pháp kiếm trong tay lập tức chém về phía kiến hút máu.
Con kiến phát ra một trận gió lốc, hướng về phía của sổ ban công đào tẩu. Pháp kiếm trong tay Long Vũ không hề lạc mất mục tiêu, đánh úp về phía Mã Hiểu Mai. Long Vũ ngã xuống đất hít một ngụm khí lạnh, vội vàng thu hồi kiếm quyết. Tình thế thay đổi, Long vũ làm như vậy mới tránh được xúc phạm tới Mã Hiểu Mai. Đúng lúc này, Ma Hiểu Mai chợt di động thân thể, trọng tâm không giữ vững, ngã từ trên giường xuống.
Long Vũ tuy rằng có thành kiến không nhỏ đối với Mã Hiểu Mai, nhưng cũng không có thâm cừu đại hận gì. Hơn nữa, hai người cùng là đồng minh đối phó với kiến hút máu. Nhìn thấy nàng sắp ngã xuống mặt đất, Long Vũ vội vàng chạy lại đỡ lấy nàng. Ôm nàng vào trong ngực, tránh cho nàng rơi xuống mặt đất.
Lúc này, hai tay Long Vũ đang nâng đôi mông Mã Hiểu Mai. Hắn đang nghĩ đôi tay mình đặt tại một chỗ mềm mại, ấm nóng. Xuyên thấu qua tầng vải, hắn thậm chí cảm thấy được từ đôi mông nữ nhân truyền đến cảm giác mềm mại, ấm áp. (Sướng thật:2::2:)
Mã Hiểu Mai bị Long Vũ ôm vào trong lồng ngực, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh xắn khẽ ửng đỏ, lan thẳng đến cổ, tựa giống như là bị son môi nhuộm đẫm.
Nữ nhân Mã gia luôn luôn không thể cùng với nam nhân tiếp xúc. Từ nhỏ đến lớn, đâu là lần đầu tiên nàng cùng khác giới tiếp xúc thân mật. Nhất là bị người ta sờ mó ở mông, một cỗ cảm giác khó tả dâng lên, khiến trong lòng nàng cảm thấy khó chịu.
- Đồ lưu manh, buông…
Mã Hiểu Mai vừa giận vừa thẹn, hét lên một tiếng, liều mạng giãy dụa, muốn thoát khỏi sự ôm ấp của Long Vũ. Nhưng lúc này, nàng vẫn đang ở trong trạng thái nửa thôi miên, trên người không có một chút khí lực nào. Tuy nói nàng có cảnh giới màu xanh, nhưng mà sức mạnh của nàng ngay cả người thường cũng không bằng.
Long Vũ có chút buồn bực. Mình làm một chuyện tốt, đã không khen ngợi thì thôi, tự nhiên lại bị mắng là lưu manh, thật sự là oan uổng.
Nghĩ đến đây, trong lòng Long Vũ có một chút tức giận.
- Tôi có lòng tốt giúp cô… Nếu cô bị té trên mặt đất, có lẽ mông của cô đã sớm nở hoa rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!