La Lâm hiện tại cũng rất gấp gáp, nhưng do năng lượng không đủ, nàng chỉ có thể làm được đến như vậy.
Sự việc ngày hôm nay trở thành thế này cũng là do nàng. Nếu không phải nàng kêu Long Vũ đến đây, hiện tại hắn cũng không ở trong tình cảnh như thế.
Đương nhiên điều này cũng không thể trách móc La Lâm, dù sao nàng cũng chỉ là một bộ máy. Tuy rằng nàng đến thừ thời đại kỷ nguyên vũ trụ, có năng lực rất lớn. Nhưng dù sao nàng cũng là do con người tạo ra, chỉ là một loại máy móc hiện đại mà thôi.
Hơn nữa, trong lúc xuyên qua không gian thời gian, bộ phận hệ thống công năng của nàng bị hao tổn lớn. Cho đến lúc này, vì nguồn năng lượng không đủ nên nhiều bộ phận công năng cũng chưa được hoàn thiện. Dưới tình huống như thế, nàng không thể tính toán chính xác được mối nguy hiểm đối với chủ nhân. Vì vậy tạo thành cục diện như bây giờ.
lưu manh, tôi tới cứu anh đây…
Trong lúc ngàn cân treo sợi tọc, bỗng nhiên xuất hiện một âm thanh quen thuộc. Khỏi cần nói, từ xưng hô trên có thể đoán ra được, người tới chính là thông linh Mã gia – Mã Hiểu Mai. Cho đến bây giờ, cũng chỉ có Mã Hiểu Mai gọi hắn là lưu manh.
Mã Hiểu Mai mặc chiến y Mã gia, trong tay cầm Hồng Tụ pháp kiếm vọt tới. Theo sau là cha của nàng – Mã Ngọc cũng cùng tới.
Mã Ngọc là một cao thủ tụ linh. Nhìn thấy Long Vũ đang bị bao vây, hắn lập tức thi triển đạo gia cơ bản Chưởng Tâm Lôi công kích lũ kiến, tạo ra một đường máu, cứu nguy cho Long Vũ.
- Đồ lưu manh, tránh sang một bên mà coi… Lũ kiến này giao cho Mã gia chúng ta đối phó.
Mã Hiểu Mai hừ nhẹ một tiếng, nhìn Long Vũ lải nhải. Trong tay cầm Hồng Tụ pháp kiếm, phi thân đến bên cạnh cha mình kề vai chiến đấu. Hai người phối hợp với nhau hoàn hảo. Tại hiện trường, số lượng loài kiến cũng đã ít đi nên việc giải quyết cũng đơn giản.
Sau khi xong việc, Mã Hiểu Mai từ trong túi áo lấy ra một viên đạn màu đen, sau đó liền ném nó vào trong cửa động đang không ngừng mở rộng.
- Ầm ầm!!
Sau một tiếng nổ lớn, cửa động bị vỡ tan, lập tức biến mất. Sau đó, những khí tức tà ác bảo phủ quanh hồ Linh Trạch cũng chầm chậm tan đi. Cùng lúc, những thi thể kiến hút máu cũng hóa thành từng làn khói đen biến mất. Ánh trăng sáng chiếu lấp lánh trên mặt hồ, cảnh tượng xinh đẹp đã trở lại.
Nếu không phải chính mình trải qua trận đại chiến vừa rồi, không một ai có thể tin tưởng chỉ vài giây trước, cảnh tượng nơi này giống hệt như Tu La Địa Ngục.
- Cháu không sao chứ.
Mã Ngọc đi tới, hứng thú nhìn Long Vũ cười hỏi:
- Một mình cháu làm thế nào có thể giết được nhiều kiến hút máu như thế? Truyền nhân của Tuyết Cơ thực không tầm thường…
- Chú Mã, chú lầm rồi. Cháu không phải là truyền nhân của Tuyết Cơ, cũng không phải là đệ tử Huyền Môn. Tuyết Cơ là chị của cháu.
Long Vũ đã từng gặp Mã Ngọc. Nhưng đối với lời nói của Mã Ngọc, hắn vẫn phải sửa lại cho đúng.
- Ai da…
Mã Ngọc lên tiếng, tiếp tục hỏi:
- Cháu vẫn chưa trả lời câu hỏi của chú?
- Chiến đấu hết sức.
Long Vũ trả lời rất đơn giản, chỉ có bốn chữ.
- Ra vẻ mình rất cao thâm, cũng chỉ là giả bộ.
Bởi vì lần trước bị Long Vũ sờ mó bộ ngực, Mã Hiểu Mai vẫn rất thành kiến với hắn.
Long Vũ liếc mắt một cái, không thèm tranh luận cùng với nàng. Dù sao, cha con Mã gia cũng đã tới cứu hắn trong lúc khẩn cấp.
Tuy nhiên, trong lòng Long Vũ cũng có một chút căm tức. Hắn giận mã Hiểu Mai đã phá hủy cửa hắc động, sợ rằng La Lâm vẫn chưa hoàn thành thu thập tin tức.
- Tại sao hai người lại đến đây?
Sau một chút do dự, Long Vũ tò mò hỏi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!