- Chỉ là về nhà thôi mà, cứ để tôi, nhất định tôi sẽ đưa cô ra khỏi Huyền cảnh.
Có La Lâm trợ giúp Long Vũ không hề lo lắng chút nào. Theo hắn thì thoát khỏi đây chỉ là chuyện nhỏ, tất nhiên còn phải chờ đợi một vài ngày nữa.
Mã Hiểu Mai vươn vai, con ngươi gắt gao nhìn Long Vũ nói:
- Anh có thể đưa tôi trở về? Ha ha, tôi chờ xem ngoại trừ lưu manh, chém gió anh cũng không kém a. Nướng thêm thịt đi, lát nữa chúng ta đi tiếp.
Long Vũ nghe vậy thì không thèm tranh chấp vì hắn cũng đã đói rồi.
Long Vũ không có thói quen ăn thịt vào buổi sáng, cho nên hắn đi tìm một ít hoa quả. Có thể do Huyền cảnh linh khí sung túc nên hoa quả ở đây rất ngon, vào miệng liền tan.
- Đồ lưu manh, chạy đi, không được tu luyện nữa, tôi có dự cảm, chúng ta không thể ở Huyền cảnh lâu được.
Mã Hiểu Mai nhìn la bàn trong tay, chỉ về hướng bắc nói:
- Cứ đi theo hướng bắc, chỉ cần qua ngọn núi này chúng ta có thể tìm thấy nhân loại.
- Chờ một chút!
Long Vũ nhìn bản đồ mà La Lâm đưa cho hắn, nơi có hơi thở của nhân loại là phía đông bắc, mà không phải là chính bắc. Nếu cứ đi theo Mã Hiểu Mai nhất định là sai. So sánh với cái la bàn kia thì Long Vũ tin tưởng vào công nghệ tương lại hơn.
- Hẳn là hướng đông bắc.
Long Vũ đi tới, trầm giọng nói:
- Từ giờ trở đi, cô phải nghe tôi, nếu không chúng ta sẽ chết ở đây, hơi thở nhân loại cách nơi này gần nhất là ở hướng đông bắc, dựa vào tốc độ của chúng ta thì rất nhanh là có thể gặp được bọn họ.
- Anh nói bậy bạ gì đó!
Mã Hiểu Mai nhìn xem la bàn, nó vẫn chỉ hướng bắc, chắc chắn sẽ không sai. Nàng kiên định nói:
- Hướng bắc mới đúng.
- Tôi nhắc lại lần nữa, chỉ có hướng đông bắc mới có thể gặp được nhân loại, đi hướng bắc chỉ có một con đường chết.
Nói tới đây, Long Vũ nhìn Mã Hiểu Mai nói:
- Điều cần nói tôi cũng nói rồi, nếu cô cứ kiên trì đi hướng bắc, vậy chúng ta chia tay tại đây. Nói xong liền đi về hướng đông bắc.
- Anh… không được đi… đừng quên, mạng của anh là do tôi cứu.
Mã Hiểu Mai tức giận tới mức vừa nói vừa dậm chân.
Long Vũ hơi quay đầu lại trả lời:
- Không sai, cô đã cứu tôi, nhưng cứu tôi không có nghĩa là tôi sẽ đi theo cô chịu chết, không muốn chết thì đi theo tôi.
Nhìn thấy thần sắc kiên định của Long Vũ, Mã Hiểu Mai có chút do dự. tiểu tử này tu vi tuy rất thấp, nhưng lại rất thần bí. Nói không chừng, hắn thực sự biết cái gì đó.
Nghĩ đến đây, Mã Hiểu Mai đành phải đi qua một cách cực kỳ không tình nguyện.
Trên thực tế, nàng đã không còn lựa chọn nào khác, trong lúc sinh tử thì nữ nhân đều trở nên hoang mang lo sợ, dưới tình huốn này, nữ nhân sẽ rất dễ dàng khuất phục.
Có bản đồ của La lâm, lộ trình của hai người trở nên an toàn. Thoáng cái lại ba ngày nữa qua đi. Trong thời gian này bọn họ cũng không bị dã thú tập kích.
Với lần này, Mã Hiểu Mai càng đi càng kinh ngạc. nàng càng ngày càng nhìn không thấu Long Vũ. Lúc vừa mới bước vào Huyền cảnh, ánh mắt Long Vũ đầy mê mang, hoảng sợ. hiển nhiên hắn không biết gì về huyền cảnh. Thế nhưng mới có mấy ngày, hắn giống như đột nhiên hiểu hết cả Huyền cảnh vậy.
Nếu không quen biết, tại sao lại có thể tránh được những nơi mà dã thú sống được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!