Chương 22: Nữ thiên sư điêu ngoa

Đánh giá: 10 / 1 lượt

Mã Hiểu mai chạy một hơi gần hai dặm mới dừng lại. Lúc vùa quay đầu lại thì không thấy Long Vũ đâu thì cảm thấy lo lắng.

Hơi do dự, nàng dứt khoát quay lại chỗ lúc nãy.

Bởi vì nàng không còn sự lựa chọn nào khác, nếu bỏ lại Long Vũ, cứ tiếp tục đi lên, một mình nàng cũng không biết có thể tồn tại bao lâu.

Dọc theo sơn đạo phía trước, Mã Hiểu Mai không dừng lại chút nào, vừa chạy vừa hy vọng không có chuyện gì xảy ra.

- Đồ lưu manh, anh không chết à, bầy sói đâu?

Khi Mã Hiểu Mai tới nơi thì thấy Long Vũ đang ngồi nướng thịt.

- Ha ha!

Long Vũ ngẩng đầu nhìn Mã Hiểu Mai, mời nàng một cách nhiệt tình:

- Mỹ nữ, nhìn cô đầu đầy mồ hôi, lại đây nghỉ ngơi, thuận tiện nếm chút thịt sói nướng a.

Mã Hiểu Mai không để ý cách Long Vũ xưng hô với mình, nghiêm mặt đi tới, ngồi lên tảng đá bên cạnh Long Vũ hỏi:

- Bầy sói đâu? Vì sao anh không có đuổi theo, đồ lưu manh, khiến người ta phải lo lắng.

- Bầy sói, chẳng phải chỉ là một bầy thiểm điện bạch lang tầm thường thôi à, đã bị bổn thiên sư tiêu diệt từ lâu rồi. Mỹ nữ, đừng lo lắng, tôi sẽ bảo vệ cô, hiện tại không cần nghĩ, ây dà, chờ tí có thịt a, linh khí trong cơ thể động vật ở Huyền cảnh rất lớn, rất bổ, đúng rồi, lúc về mang một chút cho bạn bè.

Cảnh giới đột phá, lại có thể liên lạc với La Lâm, tâm tình Long Vũ cũng có chút thả lỏng.

Mã Hiểu Mai nhíu mày:

- Làm sao anh biết đây là thiểm điện bạch lang, còn nữa, nghe khẩu khí của anh thì anh có thể mở được Huyền Cảnh.

- Đương nhiên! Huyền cảnh là cái gì, đối với bổn thiên sư thì chả là cái gì cả, nhưng mà cô cũng đừng hòng mà biết tí gì, thiên cơ bất khả lộ, một số việc sẽ không nói với cô được.

- Không hỏi thì không hỏi, ai cần, xì…

Mã Hiểu Mai là nhân tài của Mã gia. Nàng là một nữ nhân kiêu ngạo, cho dù trên người Long Vũ có mang theo một tầng ánh sáng thần bí thì nàng vẫn không thèm đi hỏi.

Ban đêm, ánh lửa lập lờ trong bóng đêm, chiếu lên khuôn mặt đỏ bừng của Long Vũ và Mã Hiểu Mai. Nhất là Mã Hiểu Mai, tựa như nụ hoa chớm nở, phối hợp với hai má phấn nộn, nhìn mà mê người.

- Ăn đi, thịt này hơi khó nướng một chút, nhưng mùi vị lại khá ngon, hơn hẳn chim trĩ.

Mã Hiểu Mai cũng không khách khí, nàng cũng đã đói bụng, trước đó còn đánh nhau với bầy sói, đang cần bổ sung thể lực.

Có lẽ do đói bụng, hoặc là biến phẫn nộ thành sức ăn, thân hình nhỏ xinh của nàng một hơi ăn sạch một nửa thức ăn.

Lau đi dầu mỡ dính trên quần áo, Mã Hiểu Mai trừng mắt nhìn Long Vũ:

- Tôi còn muốn ăn nữa, anh nướng tiếp đi!

Long Vũ nhìn bụng Mã Hiểu Mai, trên mặt lộ vẻ hoài nghi:

- Cô còn có thể ăn, chắc không? Cô không sợ bị béo phì à? Nói thật, dáng người hiện tại của cô rất đẹp, nếu cái bụng to ra, sẽ ảnh hưởng đến mỹ cảm của cô.

- Anh có phiền không? Tôi đã nói với anh rồi, bề ngoài đối với phụ nữ của Mã gia không quan trọng…

Mã Hiểu Mai liếc mắt nhìn Long Vũ, lạnh lung nói:

- Làm thêm con nữa, đừng quên, nếu không phải tôi liều mạng chặn bầy sói lại thì anh đã die từ lâu rồi.

Thụ nhân tích thủy chi ân, đương dĩ dũng tuyền tương báo, sự việc hôm nay quả thật là phải cảm ơn Mã Hiểu Mai. Long Vũ gật đầu, thuần thục làm thịt thêm một con sói nữa, xuyên thành xâu, tiếp tục kiếp đầu bếp của mình.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!