Sau tấm màn mỏng kia đã ba năm ta chưa từng gặp lại người ấy.
Ba năm ngắn ngủi, vị Thái tử từng rực rỡ phong hoa, nay tóc đã pha sương, khuôn mặt mang nét tang thương.
Ba năm trước, Thái tử cũng từng bị hạ dược tại hẻm nhỏ.
Sau đó, chưa đầy một ngày đã định Thái tử phi, là tiểu thư nhà họ Lâm, nghĩa nữ của phủ Quốc công.
Phố phường đồn rằng, đêm đó chính Lâm thị đã giải dược độc cho Thái tử.
Vì báo ơn, lại vì danh tiết của nàng, nên ngôi vị Thái tử phi đã thuận lý thành chương.
Sau khi thành thân, nàng sinh được một trai một gái. Nhưng cả hai đứa trẻ đều c.h.ế. t yểu khi chưa tròn một tuổi.
Thái y chẩn đoán là do thể chất yếu kém.
Nghe nói Thái tử yêu thương hai đứa nhỏ ấy vô cùng, nỗi đau mất con khi đã ẵm bồng còn sâu sắc hơn cả khi thai nhi chưa kịp chào đời.
Hồng Trần Vô Định
Từ đó, thân thể Thái tử ngày càng suy nhược.
Thái y không tra ra nguyên nhân, chỉ đoán là do thương tâm quá độ.
Thế nhưng, một năm trước, hắn vẫn cố gắng mang bệnh thân chinh Bắc Cương, đẩy lui giặc Bắc Đan xâm lược.
Lần khải hoàn ấy, tóc hắn lại thêm mấy phần bạc trắng.
Khi lòng người còn chưa nguôi, Hoa Âm công chúa đã mượn cớ hoàng thượng bệnh nặng, bí mật giành thế lực trong triều, rồi phát động cung biến đúng đêm mưa ấy.
Cuối cùng, nàng vẫn thất bại.
Trong đêm đen, Chiêu Lâm Thái tử giương cung b.ắ. n thẳng vào kẻ bắt cóc ta, mũi tên xuyên qua mi tâm tên phản tặc.
Hắn cứu ta ra khỏi hiểm cảnh, ta còn chưa kịp nói lời cảm tạ.
Thái tử phi Lâm thị chạy đến, quỳ gối cầu xin Thái tử tha cho Hoa Âm.
Công chúa giả vờ cúi đầu nhận tội, nhưng lại thì thầm điều gì đó trong mưa.
Đêm ấy hỗn loạn, rõ ràng ta nghe được lời nàng ta nói, mà đến giờ lại không sao nhớ nổi.
Chắc là một câu khiêu khích, hay một câu uy hiếp.
Sắc mặt Thái tử đột nhiên trắng bệch, ho ra một ngụm m.á. u đen, thân thể lảo đảo.
Công chúa và Thái tử phi đều bị bắt đi.
Ta vội chạy lên muốn đỡ hắn, nhưng Thái tử chỉ lặng lẽ nhìn ta, trong mắt đọng nét thương xót, bi thương mà khắc khoải.
"Yến xuân năm ấy, chúng ta từng gặp nhau rồi."
Lòng ta run rẩy. Ta vừa định tiến thêm một bước, thì bị hắn vung tay đẩy ra.
Hắn trao cho ta một cây dù, thấp giọng nói:
"Về phủ đi, đừng quay đầu lại."
Mưa bất chợt đổ xuống, lạnh như cắt da.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!