Hoa Âm công chúa như bị câu ấy đ.â. m trúng xương sống, ngẩn ra một lúc, rồi bật cười, nhưng trong mắt lại bùng lên sát khí dữ dội hơn cả lúc trước:
"Có thai thì sao? Ngươi tưởng bổn cung sẽ vì ngươi một xác hai mạng mà mềm lòng ư? Mang hoang thai lại càng đáng chết!!"
Ta nhìn thẳng nàng, từng chữ rành rọt:
"Bào thai trong bụng ta không phải là hoang thai, mà là huyết mạch của hoàng thất!"
Hoa Âm sắc mặt đại biến, ngữ khí lạnh lẽo: Ngươi nói gì?!!
Ta nhìn thẳng vào nàng, ánh mắt không chút sợ hãi, từng chữ một vang vọng trong đại sảnh:
"Người cùng ta ân ái đêm đó chính là Thái tử điện hạ! Là đương kim Trữ quân Phó Uyên!!"
9
Mọi người đều sững sờ tại chỗ, phụ mẫu ta cũng há hốc miệng, ngây người không thốt nổi lời nào.
Đoạn Minh như phát điên, gào lên:
"Con tiện nhân này điên rồi! Dám bịa đặt hoang đường về Thái tử! Đêm đó rõ ràng là ta! Rõ ràng là ta mà!!"
Ta lạnh lùng nhìn gương mặt kinh hoảng của Công chúa, ngẩng đầu đối diện với nàng:
"Thật trùng hợp, đêm đó Thái tử điện hạ cũng bị hạ dược, rơi vào con hẻm nhỏ kia. Công chúa, chắc người là người rõ nhất chuyện này phải không?"
Sắc mặt Hoa Âm bỗng tái nhợt.
Hồng Trần Vô Định
Dược là do nàng hạ, nàng đương nhiên biết rõ nhất!
Ta quay sang quát lớn với hai ma ma vừa khống chế mình:
"Trong bụng ta là cốt nhục hoàng thất, ai dám chạm vào, chính là khi quân phạm thượng!"
Hai mụ già sợ đến mức tay run lẩy bẩy, buông lỏng gọng xiềng.
Ta lập tức nhân cơ hội vùng thoát ra, ép mình đứng vững, bề ngoài khí thế bức người, nhưng trong lòng thì trống rỗng.
Ta tất nhiên không hề mang thai.
Câu mang thai vừa rồi, chỉ là kế hoãn binh bất đắc dĩ.
Lời nói dối ấy quá mỏng manh, chỉ cần suy nghĩ một chút, liền sẽ nhận ra sơ hở ngay.
Ta không ngờ, người đầu tiên vạch ra sơ hở, không phải là hai ma ma kinh nghiệm đầy mình, mà lại là Hoa Âm công chúa – kẻ chưa từng sinh nở.
"……Thẩm Thanh Chi, chuyện mới xảy ra mười ngày, ngươi làm sao có thể biết mình đã có thai?"
"Người đâu! Bắt mạch cho nàng ta, xem lời ấy là thật hay giả!"
Một ngự y đi theo Công chúa bước lên, cúi người:
"Thẩm cô nương, xin giơ tay để ta bắt mạch."
Ta giấu tay trong tay áo, lòng bàn tay ướt mồ hôi lạnh, siết chặt đến mức đầu ngón tay run rẩy.
Ngự y lên tiếng thúc giục:
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!