Chương 5: (Vô Đề)

7

Chuyện này bị truyền đến tận hoàng cung, ta một chút cũng chẳng lấy làm lạ.

Trước kỳ tuyển phi mà thất tiết, chính là mang tội khi quân, coi thường Đông cung, khiêu khích hoàng thất.

Vậy nên hôm nay, Hoa Âm công chúa lấy danh nghĩa truy cứu tội lỗi đến Thẩm phủ, thật đúng là hợp tình hợp lý.

Công chúa ngồi vững trên phượng giá, Thẩm gia chúng ta toàn gia quỳ gối nghênh đón.

Chỉ nghe hai chữ nhàn nhạt: Miễn lễ.

Lúc ấy ta mới dám đứng dậy, ngẩng đầu nhìn nàng.

Đây là lần thứ hai ta gặp Hoa Âm công chúa.

Mười ngày trước, trong buổi cung yến, công chúa từng ban rượu cho ta. Khi ta tạ ơn, chỉ kịp cúi đầu nhìn thoáng qua, ấy là lần đầu chạm mặt.

Lần này, ta cẩn thận đánh giá nàng.

Công chúa năm nay đã ba mươi.

Công chúa Đại Khải, phần lớn đều định thân từ thuở đôi mươi, có người gả vào nhà quan, có kẻ xuất giá ngoại bang để hòa thân.

Duy chỉ có Hoa Âm công chúa là đến giờ vẫn chưa gả đi, Nguyên Đức Đế cũng chẳng thúc ép.

Tấu chương các đại thần dâng lên xin gả nàng đi, đều bị bệ hạ ném sang một bên.

Công chúa dung mạo diễm lệ phi phàm, quanh người phủ kín gấm vóc lụa là, nghiêng người tựa trên kiệu, phong thái kiêu sa, như đóa mẫu đơn nở rộ giữa nhân gian — diễm lệ lộng lẫy, nhưng cũng ngập tràn biếng lười và chán chường.

Đoạn Minh, kẻ vừa bị thiến chưa lâu, lưng cong gập, giọng the thé vang lên:

"Công chúa! Thẩm Thanh Chi trước kỳ tuyển phi tư thông cùng hạ nhân, sau đó xuống tay độc ác, làm ta thành ra thế này! Nàng ta giả vờ thanh cao để trèo cao gả vào Đông cung, lừa Thái tử, gạt bệ hạ! Xin Công chúa làm chủ, tru di cửu tộc ả!"

Nam nhân mất đi căn nguyên, lòng dạ cũng méo mó.

Hắn giờ chẳng còn tâm trí đóng kịch si tình, chỉ muốn g.i.ế. c ta cho hả giận.

Công chúa ngẩng mắt, hờ hững hỏi:

"Thẩm Thanh Chi, ngươi có biết tội?"

Ta ngẩng đầu, đáp lại:

"Ta bị người hãm hại, bị hạ dược làm nhục, bản thân chính là người bị hại. Dám hỏi công chúa, ta phạm tội gì?"

Công chúa chẳng hề bối rối, trong mắt nàng ta, ta chỉ là con kiến nhỏ. Dù có ép c.h.ế. t ta, nàng ta cũng chỉ thấy thú vị mà thôi.

"Nội tình ra sao, bổn cung không quan tâm. Trước khi tuyển phi mà ngươi tư thông nam tử, sự thật rành rành, chỉ riêng tội này, bổn cung đã có thể xử tử ngươi!"

Nàng vừa phất tay, lập tức có hai cung nữ bước ra:

Một người dâng lên một đoạn hỉ lăng đỏ thẫm, người kia bưng lên một đoạn bạch lăng lạnh lẽo.

"Ngươi chỉ có hai đường: hoặc nhận mệnh gả cho Đoạn Minh, bổn cung sẽ đích thân làm chủ hôn."

"Hoặc tự mình treo cổ tự vẫn, giữ trọn danh tiết!"

Phụ mẫu ta quỳ xuống khấu đầu, cầu xin:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!