Chương 4: (Vô Đề)

6

Mấy ngày kế tiếp, kinh thành xôn xao bàn tán.

Có kẻ nói rằng tiểu thư Thẩm gia bị hộ vệ hạ dược làm nhục, uất ức quá mới giữa thanh thiên bạch nhật thiến hắn trả thù.

Có kẻ lại bảo, tiểu thư Thẩm gia tư thông hộ vệ, sau khi chuyện xong xuôi liền qua cầu rút ván, xuống tay độc ác.

Hồng Trần Vô Định

Trăm ngàn lời đàm tiếu, sau cùng vẫn rơi vào một câu mắng:

"Dẫu sao đi nữa, thiên kim Thẩm gia cũng đã mất trinh tiết, phải treo cổ bằng một đoạn lụa trắng mới giữ được thể diện cho dòng tộc!"

Rồi lại tấm tắc khen:

"Tên hộ vệ họ Đoạn kia đúng là gương sáng cho hạ nhân chúng ta! Một kẻ giữ cổng nho nhỏ mà lại nếm được mùi vị của nữ nhi hoàng thương giàu nhất kinh thành! Dù có bị thiến thì cũng coi như lời to rồi!"

Phụ mẫu ta đã nghiêm lệnh cấm hạ nhân bàn tán sau lưng, nhưng những lời đồn đó vẫn len lỏi truyền vào tai ta.

Tộc trưởng Thẩm gia, người lớn tuổi nhất, còn sai người đưa đến cho ta một đoạn lụa trắng, ý tứ trong đó, không cần nói cũng rõ.

Ta nhìn đoạn lụa dài ba thước, nhớ lại kiếp trước, khi ấy ta thực sự từng có ý định tìm đến cái chết.

Nhưng phụ mẫu chỉ có mình ta, họ yêu thương ta, khổ tâm mưu tính cho tương lai của ta, ta nào nỡ bỏ họ lại cô độc suốt đời?

Cuối cùng, ta cắn răng chịu đựng, gả cho Đoạn Minh, rồi lại hại cả nhà lao vào tử lộ.

Đời này, ta đích thân gấp đoạn lụa ấy cất vào rương, người nên bị siết cổ, không phải là ta!

Thiên hạ đều cho rằng ta sống không nổi nữa, thế nhưng ta lại chủ động hợp tác cùng đại phu, tĩnh dưỡng thân thể.

So với thân thể tàn tạ kiếp trước, lần này ta chỉ có vết thương ở đùi là nghiêm trọng, cũng là do ta tự đ.â. m vào để giữ tỉnh táo.

Đại phu bắt mạch xong, khéo léo dặn dò:

"Cô nương tuyệt đối không nên buông thả dục niệm.."

Tác dụng của Tiên Nhân Dâm độc ở chỗ, mỗi lần phát tác, người trúng độc sẽ hao tổn mười phần khí huyết, thân thể suy nhược suốt nhiều tháng trời.

Thế nhưng thuốc mà đại phu kê cho ta, chỉ trong ba ngày đã khiến khí huyết ta khôi phục ổn định.

Một hôm nọ, vì hiếu kỳ, ta vén nhẹ một góc màn che, mới phát hiện người chẩn bệnh cho ta không phải đại phu bình thường, mà là nữ y đứng đầu Thái y viện – Lý Thường Ngọc.

Lý Thường Ngọc chỉ khám cho người trong cung, cả hai kiếp, người có thể mời nàng ra tay chỉ có Thái tử Phó Uyên.

"Là Thái tử phái ngươi đến sao?"

Lý nữ y không chối:

"Điện hạ lệnh cho ta đến, bảo cô nương bảo trọng thân thể."

Đã là người quen, ta dứt khoát vén toàn bộ màn lên.

Lý nữ y thấy sắc mặt ta hồng hào rạng rỡ, liền cười nhẹ:

"Thái tử lo rằng cô nương sẽ nghĩ quẩn, giờ thấy khí sắc tươi tắn như vậy, hẳn là đã vượt qua được cửa ải này rồi."

Ta điềm đạm nói:

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!