Chương 2: (Vô Đề)

3

Ta không ngoảnh đầu lại, cứ thế bước thẳng ra ngoài.

Tuyệt đối không thể để Thái tử nhìn ra nửa phần lưu luyến trong ánh mắt ta, nếu không, trong mắt hắn, ta chỉ là một con mồi tầm thường dễ đoán.

Ta lảo đảo rời khỏi con hẻm, y phục bê bết máu, vết thương nơi chân đau âm ỉ từng bước.

Cuối con hẻm lại là Đoạn Minh.

Khi hắn nhìn thấy ta, rõ ràng là mừng rỡ như điên, lập tức lao tới như bay.

Ta vì mất m.á. u lại thêm đêm qua đã mệt lả, chưa kịp phản kháng thì đã hôn mê trong vòng tay hắn.

Lúc tỉnh lại lần nữa, ta đã nằm trên giường trong khuê phòng của mình tại Thẩm phủ.

Phụ thân ta mặt mày giận dữ, mẫu thân thì khóc đến đỏ cả mắt.

Đoạn Minh đang quỳ dưới đất, không ngừng tự vả vào mặt, vừa đánh vừa lớn tiếng:

"Đêm qua tiểu thư trúng phải xuân dược, nếu không âm dương điều hòa, e rằng sẽ nguy hiểm đến tính mạng. Thuộc hạ nhất thời hồ đồ, mới mạo phạm đến tiểu thư!"

"Hạ nhân vốn một lòng ái mộ, mong muốn bảo vệ tiểu thư, nếu tiểu thư không chê, thuộc hạ nguyện xin cưới nàng làm chính thất!"

Hắn nghĩ rằng ta đã mất trí nhớ vì xuân dược, nên ngang nhiên bịa chuyện không hề chột dạ.

Ta yếu ớt hỏi lại: Ngươi nói gì?

Đoạn Minh lập tức nắm lấy tay ta, ánh mắt kiên định:

"Tiểu thư quên rồi sao? Đêm qua người trúng độc, vừa thấy thuộc hạ liền nhào vào lòng, thuộc hạ bất đắc dĩ mới giúp người điều hòa âm dương."

Ánh mắt hắn dính lấy người ta, không giấu nổi vẻ thèm muốn, vừa như nhắc nhở, lại như uy hiếp: 

"Tiểu thư, trên bả vai bên phải của người có phải có một nốt ruồi đỏ?"

"Đêm qua lúc quấn quýt, thuộc hạ nhìn thấy rõ ràng, suốt đời chẳng thể quên được phong thái của tiểu thư."

4

Đoạn Minh quỳ gối trước giường ta, vừa khóc vừa vung tay tát vào mặt mình, vừa đau khổ giãi bày nỗi bất đắc dĩ và thất lễ đêm qua, lại xen lẫn cả ân hận cùng ái mộ.

Hắn tỏ ra quá mức tự trách, khiến phụ mẫu ta cũng không tiện trách phạt thêm.

Trong phòng, đại phu của phủ cũng phụ họa theo:

"Tiểu thư đêm qua đã trúng một loại xuân độc tà dị, nếu không được kịp thời giải trừ, ắt sẽ m.á. u nghịch mà mất mạng."

Kiếp trước cũng là như thế, có đại phu làm chứng, mà ta thì hoàn toàn mất trí nhớ về đêm đó.

Phụ mẫu ta nghiến răng chịu đựng, bất lực nói:

"Vậy Đoạn Minh đối với con quả thực có ơn cứu mạng."

Thân phận thương hộ vốn thấp kém, dù Thẩm gia ta là đệ nhất hoàng thương, nhưng ở chốn danh lợi vẫn không thể sánh cùng sĩ tộc.

Ta và Thái tử bằng tuổi, phụ mẫu đã tỉ mỉ dạy dỗ, mong một ngày ta có thể bước chân vào Đông cung, nắm lấy tiền đồ rực rỡ.

Tất cả đều bị hủy hoại trong đêm đó, bị một tên hộ vệ canh cổng như Đoạn Minh hủy hoại.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!