Lâm Nam Tuyết ôm lấy đoạn lụa trắng, nghiêng đầu ngắm ánh nắng ngoài cửa:
"Nhưng người mẫu thân duy nhất ta có, lại xem ta như công cụ báo thù."
"Là người bảo ta đến hẻm đêm đó, cũng là người gọi ba tên ăn mày kia đến."
Nàng cười khổ, đưa tay ra, lộ rõ những vết ban đỏ đáng sợ. Nàng định ném đoạn lụa lên xà nhà, nhưng ta vội vàng giật lấy.
"Công chúa cũng là kẻ đáng thương. Nếu ngươi muốn hận, thì không nên chỉ hận mình nàng ấy."
"Nếu muốn hận, hãy hận kẻ đang ngồi trên ngai vàng, kẻ đã cưỡng đoạt một tiểu cô nương mới mười tuổi!"
"Dù nỗi hận của chúng ta chẳng lay chuyển nổi vương quyền, nhưng chỉ khi còn sống, mới có hy vọng tận mắt nhìn thấy ác nhân chịu báo ứng."
Ta thu đoạn lụa trắng lại, kéo tay nàng ra khỏi phòng, dẫn nàng bước vào ánh nắng, đến chợ lớn ngoài hoàng thành, chỗ hành hình tội phạm.
Trên pháp trường, ba tên ăn mày kia đang bị đưa lên giàn xử trảm.
"Kẻ đáng bị treo cổ không phải ngươi, mà là chúng!"
20
Đông cung đã sớm bàn bạc với Đại Lý Tự, ba tên ăn mày kia bị xử tử bằng hình phạt nặng nề hơn hẳn những tội phạm khác.
Chứng kiến từ đầu đến cuối, Lâm Nam Tuyết đột nhiên nói:
"Thì ra người bị treo cổ c.h.ế. t trông lại thảm như vậy. Lưỡi thè ra, gương mặt vặn vẹo."
Ta đưa nàng một đơn thuốc chữa hoa liễu:
"Uống đúng giờ, trong vòng một năm sẽ khỏi."
"Nói thì dễ, nhưng đại phu đều bảo bệnh này khó trị."
Quả thực khó trị.
Kiếp trước, ta phải đi khắp nơi tìm danh y, chịu đựng châm cứu tắm thuốc suốt hai năm, mới có được phương thuốc này.
"Ta có một biểu muội xa, cũng mắc bệnh này. Chính là dùng bài thuốc ấy mà khỏi. Ngươi cứ yên tâm mà dùng."
Lâm Nam Tuyết chợt sinh lòng quan tâm:
"Biểu muội của ngươi?"
"Nàng ấy gặp phải chuyện tương tự như ngươi. Nhưng hiện tại sống rất tốt. Vì thế ngươi cũng không thể bỏ cuộc. Ngươi đã thấy rồi đó, bị treo cổ c.h.ế. t thực sự rất xấu xí."
Lâm Nam Tuyết ngạc nhiên nhìn ta:
"Vì sao ngươi lại giúp ta?"
Ta hỏi lại:
"Cũng là nữ nhân, cớ sao ta lại không giúp?"
Dưới ánh mặt trời, nàng khựng người, rồi khẽ mỉm cười đáp lại.
Ngày nàng rời khỏi kinh thành, người của phủ Công chúa đưa cho nàng một chiếc hòm gỗ nhỏ. Bên trong là toàn bộ tài sản riêng mà Hoa Âm công chúa tích cóp suốt những năm qua.
Công chúa bị cấm túc, trong một khoảnh khắc hiếm hoi, có lẽ nàng ta cũng từng cảm thấy áy náy với nữ nhi của mình.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!