Chương 11: (Vô Đề)

Tiếng đánh bốp bốp vang lên không ngừng, trái tim ta đập loạn, tay chân lạnh buốt.

Bỗng một vòng tay mạnh mẽ kéo ta về phía trước, ta giật mình ngẩng lên – là Phó Uyên – ôm chặt lấy ta vào lòng.  

Tư thế ấy rõ ràng là để bảo vệ.

Dù bên ngoài là gió mưa cuồng nộ, chỉ trong khoảnh khắc này, vòng tay hắn khiến ta cảm thấy hoàn toàn an tâm.

Khi hành hình kết thúc, Hoa Âm công chúa bị lôi đi ngang qua ta, nàng nghiêng đầu, môi đầy m.á. u tươi, cười u ám mà thều thào:

"Tiên Nhân Dâm – vị thuốc đó, ngươi thấy dễ chịu lắm phải không?"

"Năm đó, khi phụ hoàng dùng thứ thuốc đó với ta…"

Ánh mắt nàng đỏ rực, ngấn lệ bi ai xen lẫn oán độc:

"Năm ấy, ta mới mười tuổi."

17

Cuối cùng ta cũng nhớ ra, kiếp trước, Hoa Âm công chúa đã thì thầm gì vào tai Thái tử.

Nàng nói:

"Thái tử phi họ Lâm của ngươi, chính là dã chủng do ta và phụ hoàng ngươi tư thông mà sinh ra!"

Giữa cơn mưa giông cuồng nộ, Phó Uyên chợt hiểu ra tất cả bi kịch.

Hắn cưới chính muội muội ruột cùng cha khác mẹ, sinh ra hai đứa trẻ định sẵn yểu mệnh, còn người vợ đầu ấp tay gối thì ngày ngày bỏ độc vào thức ăn của hắn, dưới sự xúi giục của Hoa Âm công chúa.

Phụ thân mà hắn từng tôn kính, cưỡng đoạt tỷ tỷ ruột của hắn. Mà bản thân hắn thì không hay biết gì, còn rơi vào luân lý bại hoại.

Huyết thống ghê tởm, thân nhân âm mưu, phu nhân hạ độc, hai lần mất con, thân thể suy nhược, lại thêm chiến sự hao mòn nốt chút sinh khí cuối cùng.

Hắn chưa từng làm sai điều gì, nhưng tất cả mọi thứ đều ép hắn đi đến cái chết.

Khi Phó Chiêu Lâm rút kiếm tự sát, Hoa Âm công chúa cười điên dại giữa cơn mưa, hướng về Nguyên Đức đế vừa đến:

"Phụ hoàng à, nhi tử xuất sắc nhất của người, đã c.h.ế. t trong tay nghiệt chủng của ta và người đấy!"

Nhưng ở kiếp này, tất cả những thứ từng bức ép Phó Uyên vào tuyệt cảnh, đều đã bị ta dập tắt từ trong trứng nước.

Dẫu vậy, đâu đó vẫn có người đau khổ.

Nguyên Đức đế giận đến tái mặt, hận không thể xé nát lưỡi Hoa Âm, chỉ để giữ lại chút danh tiếng mong manh còn sót lại.

Còn Lâm Nam Tuyết sau khi hay tin chân tướng, gục ngã giữa điện, bật khóc nức nở như một kẻ điên.

Các vị tú nữ đứng hai bên, chứng kiến hoàng thất phơi bày tội ác, ai nấy mặt tái như giấy, cúi gằm không dám hé môi.

Phó Uyên đứng yên, sắc mặt trắng bệch, hiển nhiên... hắn cũng không thể nào chấp nhận sự thật này.

Nếu đêm đó không phải là ta, mà là Lâm Nam Tuyết, thì những sự thật ghê tởm này, ắt sẽ vào một ngày nào đó, như mũi tên độc b.ắ. n trúng giữa mi tâm hắn, g.i.ế. c c.h.ế. t hắn lần nữa.

May thay bi kịch chưa thành hình.

Tất cả, đã được ta ngăn lại.

Phó Uyên đột nhiên ôm chầm lấy ta thật chặt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!