Chương 1: (Vô Đề)

1

Khoảnh khắc ý thức được bản thân đã trọng sinh, ta lập tức rút trâm cài, hung hăng đ.â. m mạnh vào đùi mình!

Dược trong người ta tên là "Tiên Nhân Dâm", một loại xuân dược tà độc lạ thường.

Loại thuốc này một khi phát tác, dẫu là thần tiên vô dục vô cầu, cũng sẽ lập tức sa vào bản năng nguyên thủy, trở thành nô lệ của dục vọng.

Chỉ có đau đớn kịch liệt mới giúp ta giữ lại chút tỉnh táo trong khoảnh khắc ngắn ngủi.

Nếu không, ta sẽ giống như kiếp trước, ngã gục nơi hẻm tối, ngay đến kẻ cưỡng nhục mình là người hay quỷ cũng chẳng thể phân rõ.

Trong cơn mơ hồ, tầm mắt dần dần rõ ràng trở lại.

Trong gió đêm, ta nhạy bén nghe được tiếng động khác, là tiếng thở dốc đầy kiềm chế của một nam nhân.

Kiếp trước, sau khi ta bị hạ dược và làm nhục trong hẻm, liền hôn mê bất tỉnh, y phục tả tơi, vô cùng thê thảm.

Là hộ vệ của nhà họ Thẩm – Đoạn Minh – là kẻ đầu tiên tìm thấy ta.

Hắn ôm thân thể ta khi ấy y phục tả tơi, toàn thân nhơ nhớp, càn rỡ đi qua đám đông, đường hoàng đưa ta trở về Thẩm phủ.

Từ đó, khắp kinh thành đều biết: tiểu thư độc nhất của Thẩm gia – Thẩm Thanh Chi – đã cùng hạ nhân vụng trộm trong hẻm tối.

Trước đêm đó, ta còn là một trong những ứng cử viên sáng giá cho vị trí thái tử phi.

Sau đêm đó, ta liền trở thành dâm phụ l.o.ạ. n l.u.â. n với nô tài.

Những ngày tháng sau đó, một dải lụa trắng luôn được đặt sẵn trên bàn trong phòng ta.

Ta từng muốn tự vẫn, dùng cái c.h.ế. t để giữ lấy thanh danh cho gia tộc.

Đó là khoảng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời ta.

Cho đến một ngày, Thái tử Phó Uyên đột nhiên dẫn theo ngự y đến thăm.

Hắn đẩy cửa bước vào, ánh nắng sau lưng chiếu rọi, làm lóa đôi mắt đã khóc đến mờ của ta.

Thái tử hỏi:  "Đêm đó, cô nương có từng nhìn thấy ta không?"

Khi ấy ta hổ thẹn vô cùng, cách lớp màn lụa dày, vẫn không quên giữ lễ quân thần, cúi đầu đáp: 

"Thái tử điện hạ cao quý vô song, thần nữ chưa từng thấy qua, chẳng dám nhận bừa."

Qua màn lụa, dường như ta nghe được một tiếng thở dài khe khẽ: 

"Cô nương hãy tự trọng. Trinh tiết của nữ tử không nằm dưới váy áo, chớ nên khinh rẻ chính mình."

Thái tử thu đi dải lụa trắng, để lại ngự y điều dưỡng thân thể cho ta.

Khi ấy, ta chỉ nghĩ thái tử là người nhân hậu.

Về sau mới hay, đêm ấy hắn cũng bị hạ dược, phải gắng gượng chịu đựng suốt một đêm trong hẻm đó.

Hắn nghe đồn tiểu thư Thẩm gia cũng bị làm nhục tại hẻm ấy, bèn nghi ngờ rằng mình trong lúc thất thố đã phạm sai lầm, nên mới tới hỏi cho rõ.

Hắn còn đặc biệt dẫn theo nữ ngự y giỏi nhất Thái y viện.

Sau khi xác nhận nhiều lần, mới biết kẻ hôm đó không phải là hắn.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!