Chương 34: (Vô Đề)

Trương Đạt không ngờ thầy mình lại nói thẳng "không nhận sinh viên nữ" ngay trước mặt con gái nhà người ta.

Trước đây nhóm dự án chưa từng có cô gái nào nhưng cũng không thể chưa làm gì đã loại thẳng như thế được.

"Thưa thầy, bạn Hứa này..." Anh ấy đang tính nói đỡ vài câu giúp Hứa Thanh Lăng thì điện thoại thầy hướng dẫn reo lên.

Có vẻ đầu bên kia điện thoại đang hỏi về chuyện giá cả, Dương Hủ nhíu mày: "Nếu có thêm yêu cầu thì chắc chắn sẽ phải thu thêm tiền. Giá bao nhiêu hả? Sao tôi biết được, anh đi hỏi thẳng công ty không được à?"

Người kia lại nói gì đó, có vẻ vừa gấp gáp vừa bực bội. Mặc dù Dương Hủ rất có tiếng trong giới nhưng ông ấy chỉ là bên B trong chuyện này. Với kinh nghiệm cư xử khéo léo, biết co biết duỗi, ông ấy dịu giọng: "Được được được, chúng tôi sẽ hỏi thử. Bà ấy đã cho sơn tường màu xanh đậm rồi, bây giờ cần thêm hoa văn gì nữa?"

"Hoa sen?" Khóe miệng Dương Hủ trĩu xuống, vẻ mặt bất đắc dĩ. Ông ấy vò đầu bứt tóc khiến mái tóc vốn đã rối lại càng rối hơn.

Chủ nhân căn biệt thự Lệ Hồ là một nữ ca sĩ trung niên rất kén chọn, mắt thẩm mỹ cực cao. Người này thích chọn những màu sắc tươi sáng để trang trí nhà, nào là vàng sáng, hồng tươi, xanh đậm, xanh coban. Những màu sắc có độ tương phản cao tràn ngập căn biệt thự.

Tường màu xanh đậm mà vẽ thêm hoa sen hồng nhạt, có thể tưởng tượng ngủ trong căn phòng như thế sẽ ồn ào đến mức nào. Có điều suốt thời gian dài làm nghề, ông ấy đã gặp đủ loại yêu cầu dở hơi từ khách, như này không tính là gì, chỉ cần trả tiền hợp lý thì không thành vấn đề.

Cúp điện thoại, Dương Hủ nói với Trương Đạt: "Chủ nhà bên Lệ Hồ lại đổi ý không treo tranh tường nữa mà đổi hết thành vẽ tay. Em đi hỏi thử mấy người làm mảng mỹ thuật, xem bình thường họ lấy giá vẽ tranh tường như thế nào."

Hứa Thanh Lăng vừa bị ông ấy cho ra rìa nghe tới đây sáng mắt lên, cô hiểu rất rõ lĩnh vực này! Cô nhanh chóng nói với Dương Hủ: "Thầy Dương, lúc nghỉ hè em có đi làm ở công ty chuyên vẽ tranh tường Nhã Sắc. Thường họ sẽ tính giá theo diện tích, hình đơn giản thì ba mươi đến một trăm tệ một mét vuông. Vẽ tranh truyền thống hoặc theo hướng tả thực thì giá chát hơn, một trăm đến ba trăm cũng có."

Đến lúc này Dương Hủ mới nghiêm túc nhìn cô, dường như đang đánh giá xem lời cô nói có đáng tin cậy hay không.

Hứa Thanh Lăng vẫn giữ nụ cười trên mặt: "Nhã Sắc là công ty vẽ tranh tường lớn nhất Cửu Giang, đã nhận cải tạo rất nhiều tòa nhà và tường công cộng. Lúc nghỉ hè em có theo họ làm một vài dự án, con số em vừa nói là báo giá chính xác của họ với người ngoài."

Trương Đạt cũng nhân cơ hội nói thêm vào: "Thầy ơi, Hứa Thanh Lăng đã đi vẽ tranh tường suốt kỳ nghỉ hè, cô ấy rất có kiến thức ở mảng này."

Lúc này Dương Hủ mới "ừm" một tiếng, suy nghĩ một lúc rồi cầm điện thoại gọi lại cho bên kia, nói: "Nói với bà ấy giá là năm trăm đồng một mét vuông, để bà ấy suy nghĩ kỹ xem có vẽ hay không."

Chém một phát tận hai trăm đồng! Quả nhiên là rất mạnh tay. Hứa Thanh Lăng không nhịn được liếc Trương Đạt, anh ấy lại không hề ngạc nhiên chút nào.

Dương Hủ để điện thoại di động xuống, nhìn lướt qua hai người họ, dường như hiểu rõ suy nghĩ của cả hai: "Thầy lấy thêm hai trăm đồng làm phí tổn thất tinh thần, hai đứa nghĩ gì đấy?"

Trương Đạt thật sự muốn quỳ lạy thầy mình, thế mà cũng có thể tưởng tượng đến cái lý do này. Anh ấy theo dự án biệt thự Lệ Hồ này từ đầu, kéo dài đến nửa năm mà vẫn chưa chốt được, chủ nhà thì cứ liên tục thay đổi yêu cầu, thật sự rất khó khăn.

Có điều nếu thầy thu được phí tổn thất tinh thần thì anh ấy cũng không được hưởng. Mỗi lần đến công trường, anh ấy chỉ được nhận năm mươi tệ phí hỗ trợ.

Cuối cùng Dương Hủ cũng nhớ ra mình đang phỏng vấn, ông ấy nhìn Hứa Thanh Lăng: "Vừa rồi em nói mình tên gì?"

Hứa Thanh Lăng cầm lấy sơ yếu lý lịch và bản tổng hợp tác phẩm vừa bị quẳng sang một bên đưa lại, nói: "Em tên là Hứa Thanh Lăng."

Dương Hủ nhận lấy sơ yếu lý lịch, không hề đọc mà vươn tay ra với cô: "Chào mừng gia nhập nhóm dự án của thầy, chuyện vẽ tranh tường lúc nãy sẽ giao cho em phụ trách. Sau này mỗi lần Trương Đạt đến công trường, em cứ đi cùng em ấy."

Ơ, vừa mới gia nhập nhóm dự án đã được nhận việc à? Đọc Full Tại Truyenfull. vision

Hứa Thanh Lăng hơi ngơ ngác. Thế nhưng cô c*̃ng không ngốc, cô nhanh chóng nói: "Thầy Dương, em nhận tiền công vẽ tranh ở Nhã Sắc là một trăm tệ một ngày, hơn nữa công cụ và màu vẽ là do họ chuẩn bị."

Trương Đạt nghe cô thỏa thuận tiền công với thầy mà da đầu tê rần, sắc mặt trắng bệch. Đàn em năm nhất này thật táo bạo, dám mở miệng đòi tiền "Dương lột da".

Lần này "Dương lộ da" chịu đồng ý cho cô gia nhập nhóm dự án mới là lạ! Trương Đạt cảm thấy lúng túng thay cô, dáo dác nhìn quanh chứ không dám nhìn Dương Hủ.

Dương Hủ c*̃ng ngạc nhiên, không ngờ sinh viên mới này lại thẳng thắn đến thế, bạo dạn bàn chuyện tiền bạc với mình. Có điều cô cũng nghe ông ấy báo giá lúc nãy, lấy giá năm trăm tệ một mét vuông mà không cho cô chút phí hỗ trợ thì cũng không phải phép.

"Được thôi, em cứ liệt kê dụng cụ và màu vẽ cần dùng, thầy bảo Trương Đạt đi mua." Ông ấy có hợp tác cố định với một cửa hàng bán dụng cụ vẽ tranh, giá cả ổn hơn so với bên ngoài.

"..." Trương Đạt còn nghĩ mình nghe lầm, nhìn thầy mình với vẻ khó tin rồi lại nhìn Hứa Thanh Lăng, âm thầm giơ ngón cái với cô.

Giởi lắm! Em gái! Trương Đạt hối hận muốn khóc. Có vẻ sau này anh ấy phải bạo dạn hơn với "Dương lột da" rồi! Nếu cứ thật thà chấp nhận như bây giờ thì đúng là quá thiệt thòi!

Hứa Thanh Lăng cũng mỉm cười với Trương Đạt, không ngờ mình đã được gia nhập nhóm dự án của Dương Hủ, mọi thứ tiến triển thuận lợi hơn những gì cô tưởng tượng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!