Sáng hôm sau, mặt trời còn chưa lên hẳn, Mai đã thức dậy. Nỗi mệt mỏi vẫn còn, nhưng cảm giác nhẹ nhõm từ đêm qua vẫn còn đọng lại. Tờ đơn ly hôn đã ký nằm trên đầu giường, như một lời khẳng định cho sự giải thoát.
Cô hít một hơi thật sâu, lấy điện thoại lên, tìm số của Huy. Tim cô không còn đập thình thịch như hôm qua nữa, chỉ còn sự bình tĩnh đến lạnh nhạt.
- Alo?
Giọng Huy ở đầu dây bên kia nghe đầy vẻ cảnh giác và tức tối.
Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế
- Anh Huy à. Em đây. Mai đây.
- Cô còn muốn gì nữa?!
- Huy gắt lên.
- Đơn tôi đã ký rồi!
- Tôi gọi để nói về mẹ.
- Mai nói, giọng đều đều, không cảm xúc.
- Mẹ vẫn đang ở nhà tôi. Anh thu xếp đến đón bà ấy về đi.
Đầu dây bên kia im lặng một chút.
- Cô... Cô nói gì thế? Tôi làm sao mà đón được? Bà ấy bị liệt cơ mà!
- Đó là vấn đề của anh.
- Mai đáp, giọng càng thêm lạnh lùng.
- Bà ấy là mẹ anh. Tôi đã chăm sóc bà ấy suốt thời gian qua khi anh vắng mặt. Giờ anh về rồi, trách nhiệm đó thuộc về anh.
- Nhưng... nhưng tôi với Trang... chúng tôi...
- Huy lắp bắp biện hộ.
- Đó cũng không phải vấn đề của tôi.
- Mai cắt ngang.
- Tôi cho anh 24 giờ. Hoặc anh đến đón mẹ anh về, hoặc tôi sẽ đưa bà ấy đến bệnh viện hoặc một trung tâm dưỡng lão gần nhất. Mọi chi phí từ giờ phút đó, bao gồm cả chi phí vận chuyển, đều do anh chi trả. Nếu anh không thanh toán, tôi sẽ nhờ pháp luật can thiệp.
- Cô... cô dám sao?!
- Huy hét lên đe dọa.
- Đừng tưởng tôi không làm gì được cô!
- Anh cứ thử xem.
- Mai nói, giọng thách thức nhưng đầy sự tự tin.
- Tôi đã chịu đủ rồi. Tôi không còn gì để mất. Nhưng anh thì có đấy. Cái gia đình mới của anh, công việc của anh... Anh nghĩ tôi không biết gì sao? Đừng ép tôi phải làm mọi chuyện lớn lên.
Huy im lặng. Mai nghe thấy tiếng thở dốc dồn dập ở đầu dây bên kia. Anh ta đang tức giận, nhưng cũng sợ hãi. Anh ta biết Mai nói thật. Cô đã không còn là người vợ cam chịu ngày xưa.
- Được rồi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!