Chương 7: Anh Không Giống Họ

Khi con ngựa đen đi qua khu rừng bạch dương, tầm nhìn đột nhiên trở nên sáng sủa và rộng lớn.

Trước mặt xuất hiện có một đồng cỏ bằng phẳng, còn có thể nhìn thấy mặt nước trong xanh của hồ Kanas phía xa.

Những chú bò lười biếng phơi nắng trên bãi cỏ, thỉnh thoảng trên bầu trời xuất hiện từng đàn chim bay lượn.

"Anh có thể dừng lại để tôi chụp ảnh không?" Ninh Du hỏi.

"Không." Một giọng nói không chút âm hưởng thương lượng nào vang lên sau lưng, "Tôi đang vội."

Ninh Du bất giác nhìn đồng hồ, còn chưa tới chín giờ sáng.

Theo như cậu được biết, người dân Tân Cương đến tận mười giờ mới bắt đầu công việc của mình, phải chăng tính chất công việc của lực lượng kiểm lâm đặc biệt hơn?

Con ngựa đen tiếp tục phi xuống sườn đồi, chẳng mấy chốc đã đến một ngôi làng yên bình.

Có một con đường nhựa ở lối vào làng, kéo dài ra bên ngoài danh lam thắng cảnh, bên cạnh lối vào là đồn cảnh sát và trung tâm cứu hỏa, tất cả những điều này khiến Ninh Du cảm thấy xuống núi quả thật là sự lựa chọn đúng đắn.

"Chờ tôi ở đây."

Ngựa đen cuối cùng dừng ở trước cổng một trường tiểu học, Lý Mộ buộc chặt nó lại, xách hai xô sữa ấm đi vào trường.

Trước đó, Lý Mộ đã nói rằng cần mang sữa xuống núi để xử lý, nhưng Ninh Du lại không biết vì sao lại mang sữa đến trường tiểu học.

Cậu nhìn vào trong thì thấy ngôi trường rất nhỏ, sân chơi thậm chí còn không rộng bằng sân biệt thự nhà cậu.

Lại nhìn về Lý Mộ, bóng lưng của hắn cuối cùng đã biến mất vào một căn nhà gỗ lớn trong góc.

Trên cửa ngôi nhà gỗ có những tấm biển viết bằng hai thứ tiếng, một cái có nghĩa là "nhà ăn" trong tiếng Trung, một cái Ning Du không biết chữ, nhưng cậu tin rằng nó cũng có nghĩa giống như cái kia.

Thu lại tầm mắt, cậu phát hiện tấm bảng trước cổng trường cũng có ghi hai thứ tiếng.

Loại ngôn ngữ thứ hai kia giống với chữa trong nhà ăn, hơn nữa nó cũng không phải là ngôn ngữ Duy Ngô Nhĩ mà cậu đã từng thấy trên đường đi.

Tiếng Duy Ngô Nhĩ trông giống tiếng Ả Rập với một số nét ngoằn ngoèo, trong khi ngôn ngữ trên tấm bảng giống tiếng Tây Tạng hơn, nó có một đường dọc dày chạy qua.

Có thể đó là sự khác biệt giữa bản in và chữ viết tay.

Ninh Du đang nhàn rỗi phân tích trên sự thiếu chuyên nghiệp của mình, thì cách đó không xa đột nhiên vang lên một giọng nói trẻ con: "Là ngựa của anh Lý Mộ!"

Một giọng nói trẻ con khác cũng vang lên: "Anh Lý Mộ tới để giao sữa!"

Hai đứa trẻ chạy ngang trước mặt Ninh  Du, vọt một cái vào trong trường.

Vừa lúc Lý Mộ ra khỏi nhà ăn, hai đứa liền nhào tới bên trái bên phải, ôm chặt lấy eo anh không chịu buông ra.

"Buổi sáng đã đánh sạch răng chưa?" Lý Mộ tươi cười hỏi hai đứa nhỏ đang treo trên người mình.

"Rồi ạ." "Em còn sạch hơn." "Em còn sạch hơn thế."

Hai đứa trẻ nhe răng cho Lý Mộ kiểm tra, Lý Mộ xoa xoa đầu chúng nói: "Ngoan, mau đi ăn bữa sáng đi."

Ning Du ở cổng chăm chú nhìn Lý Mộ – cậu không nhìn nhầm, Lý Mộ thật sự đang cười.

Cảm xúc cũng là thuộc tính cá nhân của một người, Ninh Du không bao giờ để ý rằng Lý Mộ cũng có cảm xúc vui buồn, điều cậu chú ý đến là những thứ bên ngoài, chẳng hạn như ngoại hình và thói quen sinh hoạt của Lý Mộ.

Ai đó có thể nói rằng "điều kiện tiên quyết để có một nền văn hóa phát triển cao là sự ổn định xã hội" chắc không phải chỉ là một kẻ hoang dã đơn thuần?

Ninh Du đột nhiên có chút tò mò về  Lý Mộ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!