Giường gỗ rộng một mét hai trong nhà gỗ nhỏ không thoải mái và chắc chắn bằng giường đôi rộng mét tám ở nhà Ninh Du, nhưng Ninh Du chỉ thích "mây mưa" trên chiếc giường nhỏ này với Lý Mộ.
Bởi vì không gian hạn hẹp thường khơi gợi trí tưởng tượng không giới hạn.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy xung quanh không có ai, Lý Mộ cũng đã dậy từ sớm.
Ninh Du đứng dậy dụi mắt, phát hiện Lý Mộ mang theo máy tính xách tay, lúc này đang ngồi ở bàn ăn, đeo tai nghe không dây vừa uống cà phê, vừa làm việc.
"Chào buổi sáng." Ninh Du vươn vai, nhặt bộ đồ ngủ bị ném trên đất lên, mặc vào, sau đó đi chân trần vào phòng bếp.
Hệ thống sưởi trong nhà gỗ được bật hơi cao, một đêm trôi qua, cổ họng của Ninh Du đã khô khốc, cậu rất cần một chút nước lúc này.
Lý Mộ lơ đãng liếc nhìn Ninh Du, định nhắc Ninh Du rằng máy tính đang bật camera, nhưng anh mới chỉ hé môi chưa kịp phát ra âm thanh, Ninh Du đã đặt cốc nước trên tay xuống, bước vài bước ngồi vào lòng ôm lấy cổ anh: "Đêm hôm qua anh mãnh liệt quá."
Lý Mộ vội vàng ấn nút tắt tiếng, nói với người trong tay, "Du Du, tôi đang họp."
Vì để không cho camera quay đến chỗ Ninh Du, nên Lý Mộ đã không sử dụng máy tính ở bàn làm việc mà cố ý để camera hướng ra ngoài cửa sổ.
Nhưng không ngờ, Ninh Du vừa tỉnh giấc đã lao thẳng vào ngực anh.
"A?" Ninh Du bối rối quay đầu lại, chỉ thấy phần mềm cuộc họp đang chạy trên màn hình máy tính, cửa sổ video lần lượt tràn ngập những gương mặt xa lạ — ngoại trừ Lý Triều.
Những người này chắc hẳn là nhân viên của công ty nhà họ Lý, vẻ mặt đều căng thẳng, như muốn cười nhưng không dám.
Chỉ có Lý Triều mấp máy khóe miệng, không biết nên nói cái gì, những người khác đồng thời cúi đầu, dường như đang nhịn cười.
Ninh Du lập tức tỉnh táo lại, mặt cậu nóng bừng bừng muốn rời khỏi vòng tay của Lý Mộ, nhưng Lý Mộ lại đột nhiên quấn lấy eo, đưa cho cậu một chiếc tai nghe không dây, nói: "Tới cũng đã tới rồi, chào hỏi rồi hãy đi."
Trước khi bật tiếng, Lý Mộ còn nói: "Chỉ cần em không xấu hổ, thì sẽ là người khác xấu hổ."
Ninh Du cũng hiểu được sự thật này, nếu như cậu chạy trốn sẽ càng thêm không lịch sự, vì vậy cậu cầm lấy tai nghe, sửa lại áo ngủ trên người, đợi Lý Mộ bật mic liền nhìn vào màn hình máy tính: "Xin chào, tôi là Ninh Du."
Khi nói những lời này đôi chân Ninh Du vẫn trần như nhộng, thậm chí q**n l*t cũng không mặc.
Cũng may, gấu áo đủ dài và chiếc bàn đủ cao nên không sợ bị camera quay trúng.
Mọi người trong cửa sổ video đều cung kính gật đầu chào Ninh Du, nhưng Lý Triều lại không hợp tác chút nào, liền hỏi: "Em dâu có mặc quần à?"
Ninh Du không phản bác, quay đầu nhìn về phía Lý Mộ, bất mãn mà nhíu mày nói: "Lý Mộ."
"Lý Triều." Lý Mộ làm ra thái độ không nhận ra người thân, nói với Lý Triều: "Đừng trêu chọc anh ấy, anh ấy rất dễ mắc cỡ."
"Được." Lý Triều trả lời bằng giọng điệu kinh doanh, nhưng những lời anh ta nói không liên quan gì đến công việc, "Tiểu Lý mãnh liệt của chúng ta cũng phải chú ý đến thân thể."
Lý Triều cố ý nhấn mạnh hai từ "mãnh liệt", sau đó những tiến nén cười của mọi người truyền đến tai nghe.
Ninh Du đột nhiên nhận ra Lý Mộ hoàn toàn không trị được Lý Triều, không khỏi tức giận, lạnh lùng hỏi: "Anh Lý, bàn giao công ty xong chưa?"
"Sắp xong rồi." Lý Triều nói tiếp: "Tuần sau tôi sẽ đi nước ngoài, thêm một thời gian nữa sẽ quay lại."
"Hình ảnh nhà họ Lý có liên quan đến nhà họ Ninh, anh Lý ở nước ngoài phải cẩn trọng trong tiếng nói và việc làm." Lời nói của Ninh Du là một cách chơi chữ, ngầm nhắc nhở Lý Triều không được nói nhảm trước mặt cậu.
Lý Triều nhướng mày, tựa hồ không ngờ Ninh Du là người có tính khí như vậy.
Ngoài thân phận là em dâu, thì từ góc độ của công ty, Ninh Du quả thực có địa vị cao và có tiếng nói hơn cả Lý Triều.
"Được rồi, ông chủ Ninh." Lý Triều đeo mặt nạ lại và giả làm một quý ông.
"Nhà họ Lý vẫn phải dựa vào nhà họ Ninh.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!