Chương 34: Tên Nhóc Thúi

Đêm hôm đó, Ninh Du ngủ không yên, cậu luôn cảm thấy chăn bông nặng như ngũ hành sơn, khiến cậu không thở nổi.

Buổi sáng vừa thức dậy, cậu liền thấy một người đàn ông luộm thuộm nằm bên cạnh mình, anh ta mặc một bộ đồ nhàu nhĩ và trùm kín chiếc chăn yêu thích của cậu.

"Lý Mộ!" Ninh Du lập tức sôi máu, "Anh tắm chưa? Còn dám lên giường của em!"

Người đàn ông đang nhắm mắt có vẻ không kiên nhẫn với tiếng động, khi nhìn rõ lại Ninh Du, ánh mắt của anh trở nên hỗn loạn, giống như đang nhớ lại thứ gì đó, nhưng chỉ một lúc sau, hỗn loạn biến mất khỏi ánh mắt, anh mấp máy môi nói: "Vợ."

"Ai là vợ của anh?" Ninh Du nhíu mày.

Ngay cả trong căn nhà gỗ đơn sơ, cậu cũng không thể chịu được đi ngủ mà vẫn mặc áo vest và quần tây, chưa kể bây giờ cả người Lý Mộ còn mùi đầy rượu.

Dù thế nào đi nữa, cậu sẽ không bao giờ thừa nhận người đàn ông nặng mùi trước mặt là chồng mình.

"Gì chứ?" Vẻ mặt của Lý Mộ có chút sững sờ, "Hình như chúng ta đã đồng ý hôm nay sẽ làm một việc gì đó?"

"Không có." Ninh Du lăn lộn xuống giường, "Anh đang nằm mơ à.

"

Đầu óc Lý Mộ có chút căng lên, không biết chuyện xảy ra đêm qua là thực hay mơ.

Anh đi theo Ninh Du tới bồn rửa mặt, ôm Ninh Du từ phía sau hỏi: "Hôm nay em không phải là vợ anh sao?"

"Không." Ninh Du lấy ra một chiếc bàn chải đánh răng mới từ tủ gương, bóp kem đánh răng lên, nhét vào trong miệng Lý Mộ, "Đánh răng đi rồi nói chuyện với em."

Lý Mộ ngoan ngoãn cầm tay cầm bàn chải đánh răng, thành thật làm nhiệm vụ.

Chiếc gương thông minh lớn hiển thị thời tiết hôm nay rất ổn, nhiệt độ là 15 độ C, chất lượng không khí tốt.

Có hai người đang đứng trong gương, một người bên trái và một người bên phải, người bên trái mặc một bộ đồ đen nhăn nhúm, thậm chí chiếc áo sơ mi cũng màu đen.

Người bên phải mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa trắng, phần ngực lộ ra cũng trắng như tuyết.

Lý Mộ nhìn chằm chằm vào gương một hồi, sau đó đột nhiên súc sạch bọt, sau đó cởi áo khoác và áo sơ mi.

"Anh đang làm gì vậy?" Bàn chải điện của Ninh Du còn chưa hết thời gian, cậu cắn đầu chải nói không rõ tiếng.

"Chúng ta tắm cùng nhau được không?" Lý Mộ nói xong lại c** q**n.

Loài hoang dã vừa mới thức dậy vẫn còn mang theo trạng thái của buổi sáng, nó cúi đầu, như đang chờ người đánh thức nó hoàn toàn.

Ninh Du thu hồi tầm mắt, nhìn vào gương nói: "Không."

Lý Mộ ngượng ngùng nói: "Nhưng mà vết thương ở tay của tôi vẫn chưa lành."

Ninh Du liếc nhìn Lý Mộ trong kính, cả người trần như nhộng – Ngoại trừ miếng gạc trên cánh tay trái.

Chỉ trách trái tim cậu quá mềm yếu, Ninh Du đương nhiên biết Lý Mộ đang giả bộ đáng thương, nhưng chính mình cũng không nhịn được, sợ Lý Mộ làm ướt vết thương trên tay, nên rửa sạch bọt trong miệng nói với Lý Mộ: "Đứng vào đi."

Vách ngăn vòi hoa sen cản trở hơi nước nóng ẩm, Lý Mộ thành thật chống tay lên tường, khẽ kêu Ninh Du tắm cho anh, nhưng một loài hoang dã nào đó trên cơ thể lại không hề an phận, lúc nào cũng cướp đoạt sự chú ý của Ninh Du.

"Anh có thể kiềm chế hơn không?" Ninh Du tức giận lấy nước ấm xả lên trên.

Lý Mộ khịt mũi, cau mày, "Nó rất nhớ em."

Nghĩ lại màn cầu hôn "xuất sắc" của người đàn ông này tối hôm qua, Ninh Du căn bàn không có tâm tình nghĩ đến chuyện kia, cậu làm bộ không để ý, tắm sạch sẽ từ đầu đến chân người kia.

Tuy nhiên, ngay khi tiếng nước biến mất, Ninh Du còn chưa kịp đặt vòi hoa sen trở lại giá, dây áo choàng tắm trên người cậu đã bị xé toạc ra.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!