Sáng hôm sau, lần đầu tiên Ninh Du tỉnh dậy mà không thấy Lý Mộ đang làm việc trong bếp, mà nằm yên lặng bên cạnh cậu như một chiếc gối ôm.
Cậu ngẩng đầu lên khỏi bờ vai ấm áp, phát hiện Lý Mộ đã tỉnh lại, lúc này anh hướng theo động tác của cậu mà hơi quay đầu lại, bắt gặp ánh mắt của Ninh Du.
"Buổi sáng tốt lành." Ninh Du chào hỏi, tiếp theo lại lười biếng mà nằm lên trên vai Lý Mộ.
Chỉ là ánh mắt người kia vẫn nhìn cậu chằm chằm, cậu mở to hai mắt, đối diện với với đôi đồng tử của Lý Mộ, lười biếng hỏi: "Anh nhìn em làm gì?"
"Em…" Lý Mộ muốn nói rồi lại thôi.
"Em làm sao?" Ninh Du mơ mơ màng màng hỏi lại.
"Khóe mắt em có dịch nhầy." Lý Mộ nói.
"A?"
Cơn buồn ngủ của Ninh Du trong phút chốc biến mất, cậu lập tức từ trên giường ngồi dậy, nhấc chăn lên, định ra khỏi giường, nhưng Lý mụ Mộ lại đẩy cậu vào trong chăn, cười nói: "Đùa em thôi."
Ninh Du dụi mắt, rõ ràng không có chuyện như Lý Mộ nói.
Cậu vỗ mạnh vào ngực Lý Mộ, tức giận: "Tại sao anh lại đáng ghét như vậy?"
Lý Mộ không nhịn được cười, nắm lấy bàn tay Ninh Du, nói: "Sao em lại buồn cười như vậy chứ?"
Vốn dĩ Ninh Du muốn đánh Lý Mộ, nhưng bàn tay lại bị giữ chặt không động đậy được.
Cậu đành dùng ngón trỏ chọc vào ngực Lý Mộ, cau mày nói: "Em đã nói với anh từ rất lâu rồi, không được nhắc ba chữ đó trước mặt em."
"Ba chữ nào?" Lý Mộ cố ý nói, "Em không nói làm sao tôi có thể biết."
"Rõ ràng là anh biết!" Ninh Du trừng mắt.
"Em nói xem." Lý Mộ tiếp tục, "Xem có khác với những gì tôi nghĩ không?"
Ninh Du hít sâu một hơi, chữ viết tắt của "sh" đã ở trên môi, nhưng sự nuôi dưỡng tốt trong suốt gần 30 năm qua thật sự không cho phép cậu nói ra ba chữ đó.
"Em không nói." Ninh Du đáp, "Dù sao anh nói một lần em sẽ đánh anh một lần."
Ninh Du rõ ràng không nặng tay đánh người, khi nắm đấm của cậu lướt qua trên người Lý Mộ cũng không để lại đau đớn hay ngứa ngáy gì.
Rõ ràng là bị đánh, nhưng Lý Mộ vẫn rất vui vẻ, lần đầu tiên gặp Ninh Du, tại sao anh lại không nhận ra con thiên nga trắng này rất đáng yêu nhỉ?
"Em muốn đánh cái gì cũng được." Lý Mộ nói, "Tôi làm bao cát cho em."
"Không cần." Ninh Du đẩy Lý Mộ ra, "Tránh ra, em muốn dậy."
Trong nhà vẫn chưa có điện, Lý Mộ chỉ có thể dùng bếp lò để hâm nóng bữa sáng.
Ninh Du mở nắp chai lớn bên bồn rửa mặt, dùng sức bóp chỗ kem dưỡng da còn lại, cố gắng chăm sóc da buổi sáng.
Nhưng khi nhìn vào gương, cậu rất không hài lòng với trạng thái của mình, bởi vì sau bốn năm ngày, trên cằm cậu đã mọc ra một vài sợi râu mỏng và mềm, tuy không nhìn rõ nhưng nếu nom kỹ vẫn có thể thấy được một mảng màu xanh đen.
"Lý Mộ." Ninh Du kêu một tiếng, "Dao cạo râu của anh ở đâu?"
Lý Mộ đặt bữa sáng xuống bàn ăn, đi lấy dao cạo thủ công, hỏi: "Em có biết dùng không?"
Trong vòng kết nối của Ninh Du, nhiều người sẽ cố tình sử dụng dao cạo râu thủ công, bởi vì họ cho rằng nó mang tính lễ nghi hơn.
Nhưng Ninh Du không có ấn tượng với việc đó, cậu cũng không cần bất kỳ nghi lễ nào để đưa tiễn bộ râu của mình cả.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!