Du lịch luôn khiến người ta đắm chìm và ph*ng đ*ng, gạt bỏ những khuôn sáo ngày thường để nếm thử những thứ mới mẻ và khó găp hơn.
Ninh Du đã nhận được lời cảnh báo của Lý Mộ, nhưng cậu không nhìn vào thực tế mà hy vọng rằng tốt nhất là Lý Mộ hay bắt cóc cậu, nhưng vậy cậu sẽ không phải trở về cuộc sống cũ nữa.
"Anh nhốt tôi lại thử xem?" Ninh Du nói.
"Em có biết mình đang nói gì không?"
Lý Mộ vẫn không nhúc nhích mà nhìn thẳng vào Ninh Du, cho đến khi vẻ trầm mặc và im lặng trong mắt anh biến thành nét dịu dàng.
Anh ấn gáy Ninh Du, nâng cằm cậu lên rồi nghiêng người.
Thấy hai người sắp chạm môi, trên đầu chợt vang lên tiếng lá cọ xát vào nhau, Ninh Du sợ hãi nhìn lên, cậu thấy một con sóc nhỏ khác, nấp sau thân cây tò mò nhìn bọn họ.
Mặc dù sóc con không phải là người, nhưng cũng giống như lúc đi tắm, Ninh Du vẫn không thể bơ đôi mắt to tròn trong sáng ấy được.
"Thực xin lỗi… Tôi quá đường đột."
Cảnh tượng của người thứ ba khiến Ninh Du như rơi từ tảng mây mơ hồ xuống thực tại tr*n tr**, cả người đều cảm thấy xấu hổ.
Cậu nhanh chóng rời khỏi Lý Mộ, mang giày và tất vào, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
"Ở đây thật nhiều sóc." Cậu mãi mới tìm được một câu để nói.
"Đó là Sóc Quỷ Vương." Lý Mộ bình tĩnh hơn Ninh Du rất nhiều, tự nhiên trả lời, "Gần đây bọn chúng hoạt động tích cực, đang chuẩn bị đồ ăn cho mùa đông."
"Vậy à." Ninh Du đứng dậy, vỗ vỗ vào chiếc quần trắng.
Nghĩ lại những gì mình đã làm vừa rồi, ngay cả bản thân Ninh Du cũng cảm thấy khiếp sợ.
Vùng rừng núi này dường như có một ma lực khiến cậu bị trầm mê, không thể tự kiềm chế chính mình.
"Đi về sao?" Lý Mộ hiếm khi tốt bụng không nhân cơ hội này mà trêu chọc Ninh Du, "Sắp đến giờ ăn cơm rồi."
Ninh Du gật gật đầu, không dám nhìn Lý Mộ: "Ừ."
Bước qua thân gỗ khô, họ đi dọc theo đường cũ trở về, không nhanh cũng không chậm, trầm ngâm tản bộ trong rừng Bạch Hoa.
Lý Mộ không kéo áo khoác lên, anh tùy ý đút hai tay vào túi, để gió thổi qua chỗ quần áo bị chân của Ninh Du làm ướt chân.
Ninh Du cũng đút tay vào túi áo khoác, nhưng cậu không thản nhiên như Lý Mộ, mà giữ chặt hai khuỷu tay bên mình và giấu cằm trong cổ áo khoác ngoài.
Lý Mộ không nghĩ cậu đã thiếu kiềm chế?
Ninh Du ở tự hỏi vấn đề này.
Nhưng nhìn bộ dạng của Lý Mộ, có vẻ như không cảm thấy cậu phản cảm lắm.
Lý do tại sao đi du lịch lại có tỉ lệ phiêu lưu cao là vì trong một môi trường trong lành, con người sẽ dễ thể hiện một khía cạnh khác.
Ở đây không có ai biết bạn, cũng không có áp lực tự kiềm chế, chỉ cần tùy ý bung tỏa hết mình, sau đó sẽ nhanh chóng đi đến cận kề mất kiềm chế.
Trước khi bữa tiệc kết thúc, hãy cuồng nhiệt mà hưởng thụ đến cùng—— đó không phải là phong cách của Ninh Du.
Nhưng trong một môi Tr**ng X* lạ, ranh giới này đột nhiên trở nên mờ nhạt.
Tại sao phải quan tâm nhiều như vậy?
Tắm giữa không gian hoang dã, nửa đêm kéo chiếc bụng bị tiêu chảy xuống núi, mặt mũi xấu hổ đã vứt đi hết rồi, dù sao Lý Mộ cũng là duy nhất trên đời thấy nhưng những hình ảnh xấu hổ của cậu.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!