Chương 21: Không Được Làm Bậy

Dọc theo con đường phía trước làng Tuva, có thể đi đến bên bờ hồ Kanas

Nơi lý tưởng nhất để thưởng thức chiếc hồ này là đài ngắm cá trên đỉnh núi, nhưng thực tế, ngoài đài ngắm cá đông đúc du khách thì phía bên kia hồ còn có một con đường rừng vắng vẻ, khách du lịch đến đây có thể cảm nhận được hơi thở thiên nhiên thuần khiết nhất.

Tuy rằng thắng cảnh đã đóng cửa và quanh hồ Kanas không có khách du lịch, nhưng muốn lên đài xem cá thì phải leo hơn 1.000 bậc thang, thế nên Lý Mộ đành đưa Ninh Du đến ven hồ yên tĩnh, phong cảnh nơi đây cũng không kém đài xem cá chút nào.

"Cảm giác như ở bên bờ biển vậy." Ninh Du hít một hơi sâu rồi nói.

Hồ Kanas là một hồ đập trên núi cao với bốn mùa bốn sắc khác nhau.

Bây giờ mặt hồ có màu xanh ngọc bích, xung quanh là rừng bạch dương vàng, gió mạnh thỉnh thoảng thổi làm nước hồ đập vào xung quanh, sóng vỗ bờ trắng xóa, tiếng gió hòa cùng tiếng vọng của sóng.

Lý Mộ đã đến đây nhiều lần, anh không xa lạ với cảnh vật xung quanh như Ninh Du.

Hai người chậm rãi đi trên con đường rừng ven hồ, ánh nắng chiếu vào họ qua những tán cây bạch dương rậm rạp, giống như thời gian đang trôi chậm lại.

"Lý Mộ." Ninh Du đưa tay sau gáy, uể oải đi tới bên cạnh Lý Mộ, trước khi mở chủ đề cậu thường có thói quen gọi tên anh, "Anh không có bạn ở thành phố sao?

"Rất ít liên hệ." Lý Mộ đáp.

Có lẽ chính anh cũng không nhận ra rằng mình đã không kháng cự lại việc nói về chuyện cá nhân với Ninh Du như trước đây nữa.

"Gia đình thì sao?" Ninh Du lại hỏi.

"Cha mẹ tôi ở nước ngoài quanh năm, có một người anh trai ở nhà lo việc kinh doanh." Lý Mộ trả lời.

"Vậy anh không muốn giúp anh cả của mình sao?" Ninh Du trong lòng dấy lên một chút hy vọng.

"Không thể." Lý Mộ tiếp tục, "Tư tưởng của tôi và anh trai rất khác nhau, chúng tôi không thể làm việc cùng nhau."

"Đó là vì bảo vệ môi trường sao?" Ninh Du nhớ lại những gì Lý Mộ đã nói trước đây về lý do tại sao anh ấy rời khỏi nhà.

"Ừ." Lý Mộ trả lời, "Anh ấy tin rằng trách nhiệm của một công ty là mang lại nhiều lợi ích hơn, tạo ra nhiều việc làm hơn và đóng nhiều thuế hơn."

"Nhưng anh lại nghĩ trách nhiệm của một công ty cũng bao gồm cả việc thân thiện với môi trường.

"Ninh Du nối tiếp.

"Đúng vậy." Lý Mộ nói, "Anh trai tôi cho rằng tôi không thực tế, hơn nữa ba mẹ tôi đều đứng về phía anh ấy, cho nên sẽ không để tôi xen vào chuyện gia đình."

Ninh Du không nói tiếp, chỉ nghiêng đầu và cằm, lẳng lặng mà nhìn Lý Mộ.

Lý Mộ nhanh chóng nhận ra Ninh Du lại đang nhìn chằm chằm mình, anh quay đầu lại đối diện với ánh mắt của Ninh Du, hỏi: "Cậu nhìn tôi làm gì?"

"Không có gì." Ninh Du lắc lắc đầu, "Tôi chỉ là muốn nghe nhiều hơn về anh."

Muốn trân trọng từng phút giây của ngày cuối cùng này, muốn tìm hiểu về Lý Mộ nhiều nhất có thể.

"Không còn gì nữa." Lý Mộ rời anh mắt từ khuôn mặt của Ninh Du qua con đường quanh co phía trước, "Ở chỗ này tôi thể là chính mình, còn về nhà…" Ngừng một chút, anh lại nói, "Tôi không tìm thấy giá trị tồn tại của chính mình."

"Vậy nếu …" Ninh Du nghĩ ra một giả thuyết, chỉ là một giả thuyết mà tôi, "Nếu tôi hỗ trợ anh trong sự nghiệp của anh thì sao?"

"Làm sao để hỗ trợ?" Lý Mộ cảm thấy thật buồn cười, "Cậu muốn cho tôi tiền sao?"

Ninh Du lập tức nhận ra đề nghị này có chút đột ngột, bởi vì cậu không suy nghĩ kỹ sẽ hỗ trợ Lý Mộ kiểu gì, cho nên mới mù quáng đưa ra lời đề nghị ủng hộ, đúng như Lý Mộ đã nói, tất cả những gì cậu có thể làm là cung cấp tiền.

Và cậu cũng biết Lý Mộ sẽ không bao giờ quan tâm đến tiền của mình.

"Đừng suy nghĩ nhiều." Lý Mộ nói: "Có muốn xuống chơi không?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!