Thứ duy nhất cần phải đóng gói là một chiếc ba lô, lúc đến như nào thì lúc đi vẫn vây, không hơn không kém, như thể nó chưa từng ở đây.
Ninh Du ngồi trong phòng khách, nhìn chằm chằm bóng lưng Lý Mộ đang nấu ăn, trong lòng dâng lên một cảm giác trống rỗng không thể diễn tả được.
Không muốn ở trong tình trạng ngốc nghếch này nữa, cậu đi vào phòng bếp hỏi Lý Mộ: "Lát nữa chúng ta sẽ về muộn sao?"
"Ừ." Lý Mộ quay lưng về phía Ninh Du nói.
"Vậy tôi đi tắm trước." Ninh Du đi tới bồn rửa mặt lấy khăn tắm.
"Buổi tối trời rất lạnh."
Phòng tắm mới tinh chưa được sử dụng, tuy rằng Ninh Du không góp nhiều công sức, nhưng tốt xấu gì cũng là thành quả lao động của cậu và Lý Mộ.
Một lúc sau, bên ngoài cửa sổ bếp có tiếng nước chảy ào ào, Lý Mộ quay đầu nhìn nhưng không thấy gì ngoại trừ làn sương mờ ảo tỏa ra từ căn phòng gỗ.
Nhận thấy hành động của mình hơi kỳ quái, Lý Mộ liền thu hồi ánh mắt và tập trung vào nguyên liệu nấu ăn trong tay.
Nhưng không lâu sau, vài viên đá nhỏ đột nhiên bay vào ô cửa sổ, va chạm với kính tạo lên những âm thanh giòn tan.
Lý Mộ nghe theo tiếng động, nhìn thấy Ninh Du lộ ra nửa khuôn mặt từ phía sau rèm phòng tắm, liên tục vẫy tay với anh.
Mau, tới, đây.
Ninh Du dùng khẩu hình nói với Lý Mộ.
"Sao vậy?" Lý Mộ tới gần cửa sổ, trực tiếp dò hỏi.
Suỵt.
Ninh Du làm một động tác giữ im lặng, sau đó vẫy tay với Lý Mộ và để anh tới.
Lý Mộ mờ mịt cởi tạp dề, đi ra bên ngoài bằng cửa chính, vừa đến mép phòng tắm, anh đã nhìn thấy một con thiên nga trắng nõn, ướt át từ sau tấm rèm lao ra trực tiếp nhảy lên người mình.
"Cậu đang làm cái gì…"
Phản ứng đầu tiên của Lý Mộ chính là nắm chặt hai trái đào tròn của Ninh Du, bởi vì hai chân của Ninh Du đang siết lấy eo anh, còn hai tay thì ôm chặt cổ.
Nhưng cảm giác hai trái bom Q trơn trượt trên tay khiến anh nhận ra tư thế này không ổn chút nào, liền đổi sang đỡ phần lưng dưới của Ninh Du.
"Suỵt!" Sợ hãi khiến Ninh Du dùng hết sức bóp chặt cọng rơm cứu mạng trước mặt, "Có rắn!"
Lý Mộ vén rèm tắm lên nhìn, quả nhiên phát hiện có một rắn thổ cẩm dài một mét ở gần cửa.
Không biết tại sao Ninh Du lại không cho phép anh phát ra âm thanh, cảm giác như thể nếu anh nói thì con rắn kia sẽ lập tức lao tới xin bọn họ miếng thịt.
Nhưng thực tế, loài rắn này không hề có độc.
"Sao lá gan c** nh* thế?" Cánh tay trái Lý Mộ ôm Ninh Du, tay phải tìm một thanh gỗ.
Anh lấy gậy chọc vào đầu con rắn, con rắn liền quấn lấy cây, sau đó Lý Mộ nhấc gậy ném mạnh ra xa, khiến cả gậy và rắn đều bị quang vào rừng.
"Không sao đâu." Lý Mộ thu hồi lại tầm mắt xa xăm của mình, nhìn Ninh Du đang co rụt cổ, nói.
Ninh Du rõ ràng còn chưa lau khô người, khắp cơ thể vẫn còn nước, khiến quần áo của Lý Mộ cũng bị ướt không ít.
"Anh mang nó đi rồi à?" Ninh Du xoay người, cẩn thận nhìn quanh lối vào phòng tắm.
"Vứt rồi." Lý Mộ nói: "Còn không xuống?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!