Ninh Du đã có rất nhiều phỏng đoán mơ hồ về Lý Mộ.
Có thể sự nghiệp không suôn sẻ, làm ăn thất bát nên muốn lui vào núi rừng.
Hoặc cũng có thể anh ấy thất vọng về tình cảm, bị vợ ghẻ lạnh nên muốn trốn khỏi thế giới.
Nhưng tất cả những suy đoán này đều không thể chống lại khi cân nhắc, bởi vì Lý Mộ đã sử dụng máy pha cà phê La Marzocco và lái hàng chiếc Ford Raptor hàng trăm nghìn tệ, dù nhìn thế nào đi chăng nữa, anh ta cũng không giống kẻ thua cuộc.
Những suy đoán mơ hồ dần trở nên cụ thể, khi Ninh Du loại trừ tất cả những điều không thể, chỉ còn một khả năng – gia đình Lý Mộ rất giàu, và lý do khiến đến đây làm kiểm lâm hoàn toàn là vì anh ta thích.
Ban đầu, Ninh Du không hề mong đợi về một câu trả lời riêng tư, nhưng không ngờ Lý Mộ lại phá lệ mở miệng nói: "Vì bảo vệ môi trường, cậu tin không?"
Giọng điệu của anh khi nói những lời này không giống như đang đùa, đáp án logic cũng hề không sai, nhưng câu hỏi cuối lại khiến Ninh Du cảm thấy rất khó hiểu.
"Tại sao lại không tin?" Ninh Du kỳ quái hỏi.
"Bởi vì nó thật nực cười." Lý Mộ nhìn thẳng về phía trước con đường, "Bảo vệ môi trường chỉ là khẩu hiệu trong mắt hầu hết mọi người."
Ninh Du chậm rãi hiểu ra những gì Lý Mộ nói
Khi một người làm một việc gì đó, mục đích của nó thường mang giá trị phổ quát được xã hội công nhận.
Khi động cơ của một người là "vì sứ mệnh" hoặc "vì vinh quang", điều đó có vẻ nực cười, bởi vì xã hội không công nhận hai giá trị này.
Lý Mộ cho rằng bảo vệ môi trường chỉ là khẩu hiệu, giống như một sứ mệnh và vinh quang mơ hồ, hầu hết người dân không lấy khái niệm bảo vệ môi trường làm trọng tâm trong cuộc sống hàng ngày chứ đừng nói đến bảo vệ rừng ở những vùng biên giới xa xôi để bảo vệ môi trường.
"Tôi không nghĩ là buồn cười." Ninh Du nghiêm túc nhìn Lý Mộ nói: "Tôi thấy anh rất lợi hại."
Lý Mộ không đáp lại.
Ninh Du tiếp tục nói: "Gia đình chúng tôi cũng quyên góp cho Quỹ Bảo vệ Môi trường hàng năm."
Vừa dứt lời, Lý Mộ liền cười một tiếng, Ninh Du hơi hơi sửng sốt, hỏi: "Có cái gì buồn cười sao?"
"Cho nên tôi mới nói, bảo vệ môi trường chỉ là khẩu hiệu trong mắt đại đa số mọi người." Lý Mộ liếc mắt nhìn Ninh Du một cái, "Chừng nào con người còn tiếp tục phát triển thì không thể sống hòa hợp với thiên nhiên được."
Ninh Du nghe ra được ẩn ý trong lời nói của Lý Mộ – quyên góp không có nghĩa là thân thiện với môi trường.
Cậu không cam lòng mà lập luận: "Tất nhiên con người có thể sống hòa hợp với thiên nhiên."
"Vậy để tôi hỏi cậu——" Lý Mộ nói.
Nghe câu này, Ning Du bất giác căng thẳng ngồi thẳng lưng, bởi vì Lý Mộ cũng đã nói câu tương tự trong cuộc thảo luận lần trước về nền văn minh, mà cậu đã bị hỏi đến á khẩu không trả lời được.
"Làm sao loài người có thể phát triển nếu không khai thác tài nguyên thiên nhiên?" Lý Mộ đặt câu hỏi.
"Chúng ta có thể phát triển ở một mức độ hạn chế." Ninh Du nói.
"Có giới hạn là chuyện cười, trong giới hạn có thể không gây ô nhiễm môi trường sao?"
"Sẽ không nghiêm trọng như vậy…"
"Vậy tiền đề của bảo vệ môi trường là không cản trở sự phát triển của con người." Lý Mộ nói, "Chỉ cần nó liên quan đến lợi ích, cậu xem còn ai quan tâm đến bảo vệ môi trường nữa không."
Ninh Du thấy rằng cậu thực sự không thể thắng được Lý Mộ.
Người này thật sự quá thông hiểu, cho dù là chuẩn mực xã hội hay là phát triển con người, lúc nào cũng có thể trực tiếp chỉ ra thực chất của sự việc, đến mức Ninh Du nghẹn ngào không thể phản bác.
"Vậy nên, anh mới trở thành một nhà bảo vệ môi trường." Ninh Du tổng kết.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!