Các phòng vệ sinh ở danh thắng đều được trang bị đầy đủ tiện nghi, có cả xà phòng rửa tay.
Sau khi lau nước trên tay, Ninh Du ra khỏi đó, thấy Lý Mộ không hề đợi ở bên ngoài thật.
Cậu vốn tưởng rằng Lý Mộ chỉ là đi vòng quanh tượng trưng, sẽ sớm quay lại trêu chọc cậu ở cửa, nhưng có vẻ như Lý Mộ đã cho Ninh Du rất nhiều thời gian, đã hai mươi phút trôi qua, anh ta vẫn còn lang thang xung quanh ở trong thôn.
Bây giờ đổi thành, Ninh Du vào Cáp Nhật bên cạnh chờ đợi Lý Mộ.
Ninh Du không thể lại gần động vật nên cậu luôn giữ khoảng cách nhất định với Cáp Nhật.
Nhưng đợi một hồi cũng thực sự chán ngán, cậu chậm rãi tiến lên một bước, cẩn thận quan sát đôi mắt to đen láy của Cáp Nhật.
Bóng dáng của Ninh Du phản chiếu trong tròng mắt đen của nó, bởi vì là hình cung lồi nên đôi mắt hạnh nhân tròn xoe phóng đại gấp đôi hình ảnh của Ninh Du, trông giống như một chiếc gương biến dạng.
Đột nhiên, Cáp Nhật không nhúc nhích hừ mạnh một tiếng, như thể nhắc nhở Ninh Du giữ khoảng cách.
Ninh Du co rụt vai lui về chỗ cũ, đúng lúc này, một người dân đi ngang qua trên lưng ngựa, con ngựa vừa đi vừa thải, Ninh Du nhìn đến sững sờ trợn mắt há mồm.
Cậu nhìn con ngựa kia rồi lại nhìn Cáp Nhận, chợt thấy Cáp Nhận rất khác với những con ngựa mà dân làng ở đây nuôi, trước hết là dáng người của nó cao hơn hẳn, tứ chi cũng khỏe hơn, lông ở đuôi nó cũng mềm mại và dày hơn.
"Mày không giống chúng đúng không?" Ninh Du hỏi thầm một câu, và dĩ nhiên cậu không nhận được bất kỳ phản ứng nào.
Đợi một lúc, điện thoại của Ninh Du lại vang lên, là Tiểu Triệu thông báo cho cậu biết cuộc họp đã định vào 12 giờ trưa.
Mặc dù vẫn còn một khoảng thời gian nữa mới đến mười hai giờ, nhưng tốt nhất vẫn là nên trở lại núi càng sớm càng tốt để chuẩn bị.
Vừa cúp điện thoại, Lý Mộ cũng liền xuất hiện ở ven đường.
Ninh Du liếc nhìn màn hình điện thoại, đúng nửa tiếng từ lúc cậu vào nhà vệ sinh.
Cậu đột nhiên nghĩ đến yêu cầu mà mình đưa ra với cấp dưới, trong giờ làm việc thời gian đi vệ sinh không được quá mười phút, và Lý Mộ, người thiếu kiên nhẫn như vậy, thực sự đã cho cậu ba mươi phút, so sánh điều đó…
Dường như Lý Mộ không vô nhân tính như cậu tưởng tượng.
"Tốt chứ?" Lý Mộ tháo dây cương, thản nhiên nói chuyện với Ninh Du.
Tuy rằng Ninh Du không còn tức giận như trước nữa, nhưng cậu vẫn là không muốn để ý tới Lý Mộ.
Hắn ta gọi cậu là tiên nữ nhỏ đã là quá đáng, vậy mà còn nói ra những lời th* t*c như vậy, nó càng khiến cậu điên hơn trong cơn tức giận.
Lý Mộ tự nhiên nhận ra Ninh Du không muốn để ý tới mình, cũng lười nói thêm, liền hỏi: "Vậy cậu tự mình cưỡi ngựa hay là tôi ôm cậu lên ngựa?"
Ninh Du mím môi không trả lời, cứ thế đi tới bên cạnh ngựa đen, yên lặng nhìn Lý Mộ.
Sau khi ngồi xổm 20 phút, cơn tê vẫn chưa hết hẳn.
Ninh Du không cần nghi ngờ về việc mình không leo lên được, bởi vì có lao lực miễn phí như Lý Mộ, vậy thì không cần dùng sức vô ích.
"Tôi biết rồi."
Lý Mộ cúi người ôm Ninh Du, dù sao anh cũng đã từng ôm Ninh Du rồi, lần này lại càng tiện tay hơn, nâng Ninh Du ném lên yên ngựa, Ninh Du thuận thế sải bước đi lên, so với lần trước trèo tụt sh*t thù dễ hơn nhiều.
"Bám vào." Lý Mộ xoay người lên ngựa, nhắc nhở Ninh Du giữ chặt yên, "Đi thôi."
Lên núi không bằng xuống núi, đường đất bằng phẳng, Cáp Nhật có thể đi rất nhanh, nhưng khi gặp dốc lớn, Lý Mộ thỉnh thoảng vẫn sẽ xuống ngựa và đi bộ.
So với lúc xuống núi, ánh mặt trời lúc này mạnh hơn một chút, chiếu thẳng vào làn da trần của Ninh Du, khiến cậu do dự không biết có nên lấy kem chống nắng trong ba lô ra, thoa một lớp dày không.
Nhưng vấn đề này nhanh chóng được Ninh Du gạt sang một bên, bởi vì còn có một chuyện khác khiến cậu còn rắc rối hơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!