"Tiểu Ngu tổng, cậu mới từ Chicago trở về, sao không ở nhà nghỉ ngơi mà lại đến nơi này?" Thư ký bước nhanh về phía người đi tới.
Cậu con trai thứ hai của Ngu Thư
- Ngu Bái chống một cây gậy màu cà phê sẫm chậm rãi đi tới.
Anh có gương mặt không hề giống Ngu Trạch, ngũ quan khác biệt, kiểu tóc khác biệt, khí chất khác biệt, Ngu Trạch thân thể khỏe mạnh lạnh lùng kiệm lời, Ngu Bái trời sinh chân bị thọt ngược lại sáng sủa hướng ngoại.
Ngu Bái cười đi tới: "Gần nửa tháng không gặp bố, cháu tới thăm ông ấy một lát."
Thư ký biết Ngu Bái không cần ông đỡ, cho nên chỉ đi bên cạnh Ngu Bái, 13 năm ở chung làm ông ngoài xem Ngu Bái là lãnh đạo công ty, còn là đứa trẻ thân thể bất tiện cần chăm sóc.
Ông không có cảm giác này với Ngu Trạch, dù sao mười tám tuổi Ngu Trạch rời nhà, hơn nữa đứa bé kia từ nhỏ độc lập, thân thể khỏe mạnh, cũng không cần quan tâm quá mức.
"Ngu tổng đang bàn bạc với khách quý." Thư ký nói: "Nếu không tôi dẫn cậu về văn phòng ngồi một lát trước?"
"Được, vậy cháu về văn phòng nhìn xem trước." Ngu Bái nói: "Cháu thấy chú có vẻ rất gấp, là công ty xảy ra chuyện gì sao?"
"Không phải chuyện của công ty." Thư ký do dự một lát, cảm thấy cái này cũng không cần giấu Ngu Bái, nói: "Vừa rồi tôi nhận được tin tức, một tổ chức công an tên là phòng quản lý chủng loại bắt Ngu Trạch đi rồi. Mặc dù đối phương không nói gì, nhưng anh ta cố ý nhắc nhở tôi chuộc người phải nhanh một chút, nếu không xảy ra chuyện gì thì khó nói chắc."
"Phòng quản lý chủng loại?" Ngu Bái dừng bước: "Trong hệ thống công an có ban ngành này sao?"
Thư ký nói: "Tôi cũng không rõ lắm, nghe nói là bộ phận mới thành lập được mấy năm."
Ngu Bái nghĩ ngợi, nói: "Nếu bố bận bàn chuyện, vậy để cháu đi một chuyến."
Thư ký ngẩn người: "Cái này..."
"Anh cả xảy ra chuyện cháu cũng không thể ngồi không, chờ bố ra ngoài, chú cứ nói là chủ ý của cháu." Ngu Bái nói.
"Nhưng mà... Tiểu Ngu tổng cũng vừa trở về, thân thể cậu chịu được không?" Thư ký do dự.
Mặc dù tính cách Ngu Bái sáng sủa, nhưng trời sinh sức khỏe yếu, thư ký rất lo lắng thân thể anh không chịu nổi liên tục bôn ba mỏi mệt.
"Cháu đâu có yếu như chú nghĩ." Ngu Bái cười: "Chuyện này giao cho cháu đi, sau khi gặp anh cả, cháu sẽ trực tiếp gọi điện báo chuyện này cho bố."
Chân mọc trên người người khác, mặc dù thư ký lo lắng nhưng cũng chỉ có thể đồng ý: "Vậy tôi gửi địa chỉ cho cậu, phiền Tiểu Ngu tổng đi một chuyến."
Ngu Bái khẽ gật đầu, quay người đi về phía lúc tới, đi được mấy bước, anh dừng bước lại, quay đầu nói với thư ký: "Lát nữa chắn chắn bố cháu muốn làm bớt việc mà không ăn trưa, chú Trần nhớ nhắc nhở ông ấy."
Thư ký khẽ gật đầu: "Tôi sẽ chuyển lời cho Ngu tổng."
Cây gậy chống chạm vào đất vang lên tiếng động, chậm rãi đi xa.
Thời gian dần dần trôi qua.
Trong phòng thẩm vấn có hai người đàn ông im lặng, một người bất động như núi, một người lòng nóng như lửa đốt.
Người nóng lòng là Triệu Sảng Hiệt.
Thời gian tạm giam 48 giờ pháp luật cho phép phòng quản lý chủng loại sắp trôi qua, mà Ngu Trạch ngồi đối diện vẫn không nói một lời.
Triệu Sảng Hiệt không thể nào hiểu nổi, sắp tới thời gian hẹn với Trần Thao rồi, vì sao Ngu Trạch lại không mảy may dao động?
Chẳng lẽ anh ta không lo lắng mất đi cơ hội lần này sao?
Triệu Sảng Hiệt muốn hỏi anh, có phải anh vẫn cảm thấy mình là thần tượng lưu lượng nói một câu vạn người ủng hộ, chỉ cần anh vẫy tay, vô số thông cáo sẽ như bông tuyết bay về phía anh?
"Còn nửa giờ nữa là đến thời gian anh hẹn với Trần Thao, theo tôi được biết, Trần Thao là một người vô cùng ghét bị người ta cho leo cây." Triệu Sảng Hiệt nhìn chằm chằm Ngu Trạch nói.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!