Chương 28: (Vô Đề)

Trước khi ngã về phía trước, Ngu Trạch vô ý thức che đầu Đường Na, mặt của anh thì không hề phòng bị va vào mặt đất.

Đường Na nhìn anh, vậy mà quỷ thần xui khiến vươn tay, muốn cố gắng bảo vệ mặt của Ngu Trạch..... Cô điên rồi sao?

Đường Na lấy lại tinh thần, sét đánh thu tay lại, đồng thời vì sửa chữa sai lầm của cô, trước khi thu tay cô còn tát vào mặt Ngu Trạch một cái, giống như từ lúc bắt đầu, đây chính là mục đích của cô.

Ngu Trạch: "..."

Mọi chuyện chỉ xảy ra trong nháy mắt, sau nháy mắt, phía sau lưng Đường Na đụng phải mặt đất cứng rắn, sức nặng của Ngu Trạch cộng thêm báo gấm đều ép trên người cô, mặc dù có thể cảm giác được Ngu Trạch đã cố gắng giảm bớt sức nặng cơ thể anh, nhưng báo gấm cũng không thu tay lại, lực ép của một người đàn ông trưởng thành và một con báo mang tới, như Thái Sơn đè nặng lên người Đường Na.

Một giây sau, cô không tự chủ được phun ra một ngụm máu tươi.

Một đám người và yêu như ong vỡ tổ chạy qua.

"Mau lên! Nắm chặt thời gian, Tiểu Hứa nói dưới lầu có người đến!"

"Đừng giục, đâm sai chỗ sẽ xảy ra án mạng."

Hiện trường ồn ào không thôi, đã không phân rõ là tiếng của ai với ai.

Đường Na cảm giác có một thứ lạnh buốt đâm vào cổ cô, cô chợt trừng lớn mắt, hai mắt mở to nhìn kim tiêm đâm vào cổ Ngu Trạch.

Ngu Trạch có ý định phản kháng sau khi bị tiêm thuốc rõ ràng động tác chậm lại, loại thuốc kia giống như rút đi toàn bộ khí lực của anh, làm anh chậm rãi xụi lơ.

Thuốc tiêm vào người Đường Na không có tác dụng với cô, nhưng cô nhìn phản ứng của Ngu Trạch thì chủ động từ bỏ giãy giụa.

"Định mệnh, trưởng phòng Triệu, con bé này nôn ra máu." Khỉ phát ra một tiếng giật mình.

"Không thể nào, mới đè ngã một cái, yêu quái này sao lại suy yếu như thế?"

"Trời ạ, máu chảy nhiều quá, liệu có phải trong miệng giấu túi máu không..."

"... Hình như bị thương tới nội tạng."

"Đánh rắm, yêu quái nào có dễ dàng bị thương như vậy."

"... Nó là yêu quái thật ư? Tôi không cảm giác được yêu khí trên người nó."

"Có phải yêu quái hay không cũng phải mang về phòng quản lý để phó đội trưởng kết luật..." Tiếng Triệu Sảng Hiệt dừng lại một lát, sau đó nói: "Gọi điện cho bác sĩ Vương, hỏi cô ấy có đang ở phòng quản lý không."

"... Nếu không có thì sao?"

Triệu Sảng Hiệt mắng: "Con mẹ nó cậu ngốc hả? Không có thì bảo cô ấy tranh thủ thời gian trở về!"

Trong hỗn loạn nhốn nháo, Đường Na và Ngu Trạch bị người mang xuống bãi đỗ xe dưới lầu, nhét vào trong một chiếc xe thương vụ.

Đường Na giả vờ mất đi ý thức, sau một đường bôn ba, bị người ta ôm vào một toà nhà vắng vẻ.

Cửa nhà tầng một mở rộng, một ông già ngồi trước cửa đọc báo, mặc dù mặc quần áo bình thường, nhưng ánh mắt sắc bén và tư thế thủ vệ của ông đều cho thấy thân phận của ông cũng không phải là hộ gia đình bình thường.

Ông nhìn đám người tiến vào toà nhà, vẻ mặt như thường cúi thấp đầu tiếp tục đọc báo.

Đường Na híp mắt, từ trong khe hí mắt len lén đánh giá tình huống chung quanh, Triệu Sảng Hiệt ôm người cô, nhanh chân chạy lên tầng.

Tại ngã rẽ cầu thang, Đường Na nhìn thấy camera, cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, nhắm mắt lại, điều chỉnh cơ năng của thân thể mình đến mức thấp nhất.

Rất nhanh, Đường Na cảm giác mình bị đặt lên mặt bàn lạnh băng.

Có hai cánh tay đang nhẹ nhàng kiểm tra cho cô.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!