Chương 104: (Vô Đề)

Buổi tối, Ngu Trạch chạy trên máy chạy bộ hai tiếng đồng hồ rồi mới dùng khăn lông lau mồ hôi và rời phòng tập thể thao trong biệt thự.

Thợ quay phim phụ trách quay anh theo sát đến khi anh lau tóc từ phòng tắm đi ra mới rời biệt thự.

Trước khi Ngu Trạch đi vào phòng ngủ, anh tưởng Đường Na ngủ rồi, mở cửa mới biết suy nghĩ của mình hồn nhiên nhường nào.

Đường Na mặc quần áo ở nhà kẻ sọc hồng nhạt và thợ quay phim của cô ngồi dưới đất, ở giữa hai người bày một bộ cờ phi hành đại phú ông, Đường Na nghe thấy tiếng mở cửa, không ngẩng đầu lên, khống chế quân cờ tử đi đến bước cuối cùng, nói: "Anh phá sản rồi!"

Thợ quay phim: "..." Phá sản lần tám, vẫn muốn khóc.

Ngu Trạch đi vào phòng ngủ, hỏi: "Cờ phi hành ở đâu vậy?"

Đường Na nói: "Tìm được trong tủ quần áo."

Thợ quay phim khiêng máy quay đứng dậy, nhỏ giọng tạm biệt hai người rồi rời biệt thự. Khoảng thời gian từ bây giờ đến sáng hôm sau sẽ do camera gắn trong biệt thự phụ trách ghi hình lại.

Sau khi mọi người đi hết, Ngu Trạch và Đường Na cũng lên giường, Đường Na vừa vào chăn thì quen thuộc cọ vào người Ngu Trạch, cô vuốt cánh tay và ngực anh, cảm thán: "Nóng quá."

"... Vừa vận động xong." Ngu Trạch nói.

Anh túm láy cánh tay muốn sờ bụng anh của cô dưới chăn.

"Hí hí." Đường Na thuận thế vỗ lòng bàn tay anh hai cái: "Ngủ thôi."

Ngu Trạch:... Anh làm sao ngủ được?

Ngu Trạch tắt đèn, bóng tối bỗng chốc bao phủ phòng ngủ, hai người đều không nói gì, không khí trở nên tĩnh lặng và bình yên.

Qua vài phút.

Đường Na bỗng mở bừng mắt, cô nhận ra một dao động năng lượng khác thường trong bóng đêm.

Giống như ác linh, lại không có ác ý mãnh liệt như ác linh, Đường Na chỉ bắt được dao động khác thường khuếch tán trong không khí trong nháy mắt, chớp mắt một cái, không khí bình lặng, như thể lúc trước chỉ là thần kinh cô quá nhạy cảm mà thôi.

Cô tập trung sự chú ý để cảm nhận năng lượng, nhưng không phát hiện sự khác thường..... Chẳng lẽ thật sự là ảo giác của cô?

Đường Na trợn mắt đợi thêm mười phút, vẫn không bắt được dao động khác thường mới, lúc này cô mới yên lòng, gối đầu lên cánh tay Ngu Trạch dần thiếp đi.

Sáng sớm hôm sau, lúc Đường Na mở mắt thì Ngu Trạch đã đi rồi.

Cô vừa ngáp vừa ra khỏi phòng, đứng ở trước lan can gỗ, gọi với xuống dưới nhà trống rỗng: "Darling..."

Không ai đáp lại.

Vừa mới dậy, giọng nói của cô vẫn còn mềm nhũn, âm cuối có hơi khàn khàn.

Cô gia tăng âm lượng, túm lấy lan can gọi: "Darling!"

Ngu Trạch đang ở trong bếp rót sữa đậu nành trong túi ra, bởi vì âm thanh ám ảnh bất ngờ, sữa đậu nành trong tay sánh ra ngoài không ít.

Anh rút hai tờ giấy ở bên cạnh, vừa lau tay vừa đi đến cửa phòng bếp, nói: "Anh ở phòng bếp."

Mỗi sáng, chuyện đầu tiên Đường Na làm sau khi mở mắt chính là "tìm Ngu Trạch", ở nhà bọn họ còn may, cô ra ngoài phòng có thể thấy anh ở phòng bếp hoặc là nơi khác, trong căn biệt thự nhiều phòng quá rộng lớn, cô cũng chỉ có thể sử dụng âm thanh để xác nhận sự tồn tại của anh.

Đường Na tìm được Ngu Trạch, cảm thấy mỹ mãn trở về phòng ngủ.

Hai mươi phút sau, Đường Na rửa mặt xong ngồi trước bàn ăn, trên bàn đã bày bữa sáng cho hai người.

Hôm nay là "một ngày hoàn hảo của Đường Na", bữa sáng là bánh quẩy, bánh rán bột mì và bánh rán vừng, ngay cả trong không khí cũng thoang thoáng mùi chiên rán, Đường Na nhìn bánh quẩy căng phồng đã rục rịch, Ngu Trạch còn chưa ăn đã mặt đầy ghét bỏ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!