Chương 4: (Vô Đề)

Khuôn mặt tái nhợt của Quý Hách mang theo một tia chần chừ, nhìn qua cửa ra vào, thấy ba người cả nam cả nữ mặc đồng phục bước vào, đôi mắt anh chậm rãi mở to, dường như trong khoảnh khắc cũng quên cả việc hô hấp, chỉ nghe thấy tim mình đập thình thịch trong lồng ngực, giống như đang hồi hộp lo lắng.

Giang Hòa bước vào sau cùng, vén lên tay áo rộng, trên tay cầm theo một giỏ trái cây, lúc cô bước vào thì cũng thuận tiện quay lại đóng cửa phòng bệnh, mái tóc đen dài được cột lên thật cao, một vài sợi tóc rơi xuống hai bên má, lông mày không đậm không nhạt, đôi con ngươi màu trà, nhạt hơn so với những người khác, sống mũi thẳng tắp, đôi môi hồng nhạt hơi mím lại, bởi vì trong tay đang cầm thứ gì đó hơi nặng nên eo của cô hơi gập xuống.

Giang Hòa ngẩng đầu, nhìn Quý Hách nửa nằm nửa ngồi trên giường, sắc mặt anh có chút tái nhợt, mái tóc đen dày đã hơi dài ra, che khuất một bên mắt, không đeo mắt kiếng, trên người chỉ mặc quần áo bệnh nhân đơn giản, thây thể có chút gầy yếu, cần cổ thon dài đẹp mắt, thoạt nhìn giống như một chú thiên nga cao quý.

Cho dù không nhìn thấy rõ đôi mắt của anh, nhưng cô cảm thấy ánh mắt của anh vẫn luôn đặt trên người mình, cuồng nhiệt khiến người ta có chút sợ hãi, cô mất tự nhiên dời tầm mắt, trong lòng lại có một loại cảm giác nói không nên lời.

Vương Sâm Sâm cầm theo hộp sữa đi đến, sau đó đứng đối diện giường của Quý Hách, nói: "Quý Hách, ba người bọn mình đại diện cho lớp đến thăm cậu, sau khi biết cậu bị tai nạn, chúng mình vô cùng lo lắng, bây giờ cậu đã đỡ hơn chút nào chưa?" Vừa nói lời trái với lương tâm, Vương Sâm Sâm vừa quan sát khuôn mặt của Quý Hách.

Học chung với Quý Hách từ năm lớp 11, đến bây giờ đã hơn một năm, mặc dù là bạn học, thế nhưng Vương Sâm Sâm lại chưa từng cẩn thận quan sát người con trai trước mắt như bây giờ.

Làn da trắng nõn khiến tất cả phụ nữ phải ghen tỵ, mái tóc đen trước giờ vẫn hơi xoăn, cổ tay mảnh khảnh, cần cổ thon dài mà xinh đẹp, chiếc áo bệnh nhân bị mở một nút đầu tiên, hơi lộ ra xương quai xanh, mạch máu li ti màu xanh nhạt hiện lên dưới làn da, cho dù không nhìn thấy rõ đôi mắt của anh, nhưng điều khiến người ta bất ngờ là Quý Hách có một đôi môi mỏng rất đẹp, chính giữa bờ môi hơi nhô ra một chút, mọi người thường bảo là môi châu[1], sống mũi thẳng, da mặt nhẵn mịn đến mức không tìm thấy nổi một lỗ chân lông.

Vương Sâm Sâm thất thần, ngây ra tại chỗ.

Thì ra Quý Hách trông như vậy sao?

Ánh mắt của Quý Hách vẫn luôn đặt trên người Giang Hòa nên không trả lời câu hỏi của Vương Sâm Sâm, không một ai biết tâm tình của anh lúc này, khóe mi anh có chút cay cay, nhìn Giang Hòa trong tầm mắt lại có chút mơ hồ, anh giơ tay dụi dụi hai mắt mình rồi lại nhìn Giang Hòa, trước mắt lại càng mờ thêm.

Ngày xưa Giang Hòa đã nói một câu mà anh vẫn nhớ như in trong đầu.

"Quý Hách, thật ra cậu không trầm lặng, chẳng qua bọn họ không hiểu cậu thôi." Cô nhìn anh, khóe môi khẽ cong lên, đôi con ngươi màu trà mang theo sự vui vẻ, quay đầu nhìn anh rồi nhẹ giọng nói.

Thời thanh xuân ấy, Giang Hòa luôn mỉm cười, mỗi lần trông thấy cô, Quý Hách nghĩ, có lẽ trên thế giới này thật sự không tồn tại đau xót, bi thương, khổ sở, những tổn thương, những giọt nước mắt mà anh đã nếm trải đều tan thành mây khói.

Cô kéo anh ra khỏi vực sâu, cuối cùng lại lặng lẽ chìm xuống.

Cô là một người lừa gạt, trở thành anh hùng cứu vớt cuộc đời anh, nhưng lại không đem đến chút ánh sáng cho mình, cô cười cô nói, nhưng lại chưa bao giờ nói về bản thân, cô một mình đối mặt với cái chết, đến cuối cùng tất cả mọi người mới biết.

Thật là một con người tàn nhẫn, tàn nhẫn với bản thân, cũng tàn nhẫn với người khác.

Quý Hách từng nghĩ, nếu gặp lại Giang Hòa thì anh nên nói gì, có lẽ là ở trên thiên đường, cũng có lẽ là ở dưới địa ngục, anh sẽ đem hết tất cả những lời chôn giấu sâu tận đáy lòng suốt mấy năm qua nói cho cô biết.

Thế nhưng đó cũng chỉ là ảo tưởng, ngày hôm nay Giang Hòa đã thật sự xuất hiện trước mặt anh, trong lòng Quý Hách chỉ có chua xót, chỉ có kích động.

Tất cả vẫn chưa muộn.

Anh mỉm cười, khóe môi cong lên, hốc mắt ươn ướt mang theo nước mắt, nói với Giang Hòa: "Anh đã trở lại rồi."

Anh đã trở lại, trở về tuổi 18, trở về năm tháng Giang Hòa vẫn còn đây.

Anh sẽ không rời đi nữa, sẽ không bao giờ rời đi nữa.

Giang Hòa nhìn sắc mặt tái nhợt của người con trai, cô cũng nghe không hiểu ý tứ trong lời nói của Quý Hách, khóe môi không tự giác cong lên, nói với Quý Hách: "Trở lại là tốt rồi."

Dư Thiếu Quang đứng bên cạnh Vương Sâm Sâm, vẻ mặt như lọt vào trong sương mù, sau đó quay sang hỏi Vương Sâm Sâm: "Hai người bọn họ đang nói gì vậy?"

Vương Sâm Sâm lắc đầu, hít mũi một cái rồi đáp: "Tớ cũng không biết, Giang Hòa, thì ra cậu và Quý Hách rất quen thuộc."

Giang Hòa không biết trả lời Vương Sâm Sâm thế nào, cô cũng không biết vì sao mình lại thốt ra câu nói vừa rồi, chỉ là trong lòng tự dưng cảm thấy chua xót không giải thích được, cô đau lòng nhìn Quý Hách, sau đó quay sang cười với Vương Sâm Sâm.

Quý Hách dựa vào đầu giường, nói: "Mình và Giang Hòa học cùng năm cấp hai." Giọng nói của anh trầm thấp mà hùng hậu, âm thanh nhu hòa nghe như tiếng mài ngọc.

"Thì ra là thế!" Vương Sâm Sâm kinh ngạc nhìn Giang Hòa.

Giang Hòa khẽ gật đầu, quả thật là như thế.

Quý Hách ngồi trên giường bệnh, mười ngón tay thon dài lồng vào nhau, móng tay cắt ngắn gọn gàng, anh quay đầu, nói với bọn họ: "Cám ơn ba người đã đến thăm mình, mình rất vui."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!