Editor: Linh
Ôn Ly dưới sự giúp đỡ của Hồng Nhị trèo lên chiếc xe ngựa hoa lệ trước cửa phủ Khánh vương.
Vệ Anh đang dựa vào sạp mềm, lật xem quyển sách trong tay.
Ôn Ly hơi dừng, sau đó tự giác chọn chỗ ngồi đối diện Vệ Anh, ngồi xuống.
Vệ Anh vẫn duy trì tư thế vừa rồi, ánh mắt từ đầu tới cuối đều không rời khỏi quyển sách trong tay.
Xe ngựa bắt đầu chậm rãi chuyển động, tuy rằng chiếc xe ngựa xa hoa này đã đi tương đối vững vàng nhưng khác với bánh xe cao su ở hiện đại, bánh xe thuần chất gỗ chạm mặt đất không có độ giảm xóc, Ôn Ly ngồi vẫn có chút không quen.
Huống chi bây giờ còn là tình cảnh xấu hổ cô nam quả nữ ngồi chung một buồng.
Hai người đều không nói chuyện, bên trong xe thập phần yên tĩnh, chỉ ngẫu nhiên có thể nghe thấy tiếng Vệ Anh lật trang giấy. Ôn Ly ngồi trên xe điều chỉnh mấy tư thế cũng vẫn có chút như đứng trên đống lửa, ngồi trên đống than.
Đại khái qua năm phút, có lẽ chỉ có một phút, Ôn Ly thấy Vệ Anh không hề có một chút ý tứ muốn để ý tới mình, cuối cùng không chịu cô đơn buột ra một câu, "Ở trong xe đọc sách không tốt cho mắt.
"…. Rõ ràng nhìn đến tay cầm sách của Vệ Anh cứng đờ, cuối cùng vẫn là đặt sách xuống, dựa vào thân xe bắt đầu nhắm mắt dưỡng thần. Ôn Ly:"…..
"Nàng cảm thấy càng thêm xấu hổ. [Tinh! Nhiệm vụ lâm thời: tìm hiểu sở thích của Vệ Anh.] Ôn Ly:"….."
Lúc này ngươi không cần nhảy ra tìm cảm giác tồn tại đâu.
Nàng liếc trộm Vệ Anh đang nhắm mắt một cái, đóng mắt lại giấu đi ánh mắt hơi lộ chút sắc bén của hắn, đường cong lưu sướng phác họa một đường nét hoàn mỹ. Ngũ quan rõ ràng nhu hòa, cố tình lại mang theo một loại khí chất cự người ngoài ngàn dặm.
Khóe miệng Ôn Ly giật giật, dè dặt cẩn thận mở miệng, "Lần trước huynh bị thương đã khỏi hẳn chưa?"
Vệ Anh im lặng một lát mới nhẹ giọng đáp: "Rồi.
"Đề tài kết thúc. Ôn Ly:"…..
"Thiên nhân giao chiến một hồi, Ôn Ly quyết định nói thẳng. Nàng liếc Vệ Anh một cái, nhỏ giọng hỏi:"Bình thường huynh thích làm gì?
"Một phút trôi qua, ba phút trôi qua, năm phút trôi qua, Vệ Anh vẫn là bộ dáng hòa thượng ngồi thiền. Ừ, hắn nhất định là đang ngủ. Ôn Ly một bên tự an ủi mình, một bên sờ sờ cái mũi, cười khan nói:"Ta bình thường thích nấu cơm, gà vịt cá gì đó ta đều sẽ làm, nhưng là ta không thích giết chúng nó. Huynh từng giết gà chưa?
Giết gà phiền phức lắm…."
Đang lúc Ôn Ly chuẩn bị nhắc đến bí mật Ôn gia bọn họ giết gà ba đao không truyền ra ngoài thì nàng lại nhìn thấy Vệ Anh mở mắt ra.
"Ta chỉ từng giết người.
"Vệ Anh nhàn nhạt nói. Ôn Ly:"…..
"Cái miệng hơi hơi hé ra của nàng, thức thời đóng lại. Thấy Ôn Ly không nói nữa, Vệ Anh lại nhắm hai mắt lại. Một đường tiếp theo, toàn bộ toa xe chỉ nghe thấy tiếng hít thở rất nhỏ của Vệ Anh, đều đều mà dài. Từ trên xe ngựa xuống dưới, Ôn Ly đi theo bên cạnh Vệ Anh, ngây ngốc đi qua vô số cửa, đi một đường rất dài, tay đột nhiên bị người nắm lấy. Nàng có chút ngạc nhiên ngẩng đầu lên, thấy Vệ Anh đang nghiêng đầu nhìn mình,"Chút nữa gặp mẫu hậu không cần khẩn trương, làm theo ta là được."
Trái tim Ôn Ly bỗng cảm thấy ấm áp.
Hóa ra, hắn đã nhận ra bất an trong lòng mình sao?
Làm một người dân nhỏ bé, quan lớn nhất Ôn Ly từng gặp qua cũng mới chỉ là cục trưởng trong cục bọn họ. Đột nhiên muốn đi gặp phu nhân của người lãnh đạo cao nhất quốc gia, nói không không bất an đây tuyệt đối là giả.
Huống chi vị phu nhân này, còn là bà bà của nàng.
Phải biết rằng, quan hệ bà tức chính là nan đề quấy nhiễu nhân loại mấy thế kỷ, đến nay vẫn khó giải.
Ngẩng đầu lên, Ôn Ly ngọt ngào cười với Vệ Anh, "Ừ.
"Vệ Anh ngẩn người, buông lỏng tay Ôn Ly ra, nhấc chân bước vào Trường Nhạc cung. Sau khi đi vào tẩm điện Hoàng hậu, Ôn Ly phát hiện Thái tử và Ôn Kỳ cũng đã ở đây. Ôn Kỳ đang đứng bên cạnh Hoàng hậu, đang cười nói gì đó với bà, thấy Ôn Ly vào liền gửi cho nàng một nụ cười dịu dàng. Ôn Ly:"…."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!