Editor: Linh
Thang Viên vào lúc năm tuổi, đã trở thành vạn nhân mê trong hoàng cung.
Tuy rằng lúc ra đời bộ dáng nhăn nhăn nhúm nhúm từng bị mẫu hậu mình chê một phen, nhưng là Thang Viên dùng sự thật chứng minh, bản thân không hổ là con của hoa nước Khương!
Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng trắng non mềm nộn nộn, nhường bao nhiêu tiểu cung nữ xuân tâm nảy mầm, không nhịn được nghĩ muốn tiến lên véo một cái, nghĩ đến cảm xúc nhất định rất tốt.
Chỉ trách Thang Viên người tuy nhỏ nhưng địa vị cao, làm Đại hoàng tử nước Khương, dám véo má hắn, có lẽ cũng chỉ có Hoàng hậu.
Ôn Ly thật ra cũng không thích trẻ con, ở trong mắt nàng trẻ con đều là hùng hài tử có chút cố tình gây sự lại tự cho là đúng còn vô cùng nghịch ngợm.
Nhưng là Thang Viên lại không giống vậy.
Tuy rằng 5 tuổi đúng là độ tuổi hồn nhiên hoạt bát, nhưng Thang Viên đã có sự trầm ổn vượt qua bạn cùng lứa, nhìn đôi ánh mắt tròn trịa đen láy kia, bên trong chứ đựng tất cả đều là cơ trí.
"Mẫu hậu, ta viết xong rồi."
Thang Viên đứng trên long ỷ của Vệ Anh, tay phải cầm bút lông không tương xứng với bàn tay nhỏ của hắn, ngẩng đầu tựa như tranh công nhìn Ôn Ly.
Chỉ có ở trước mặt Ôn Ly, Thang Viên mới có thể biểu hiện giống một đứa nhỏ 5 tuổi. Liền ngay cả gương mặt bình thường không có biểu cảm gì, lúc này cũng treo một nụ cười nhàn nhạt.
Ôn Ly đi đến trước bàn, cúi đầu nhìn thoáng qua nét mực còn chưa khô trên giấy tuyên thành, đó là bài thơ hôm nay Vệ Anh bảo Thang Viên chép.
Chữ viết lực đạo mặc dù còn chưa đủ, nhưng lại chỉnh tề xinh đẹp, rất khó nhìn ra là xuất từ tay một đứa nhỏ 5 tuổi.
Ôn Ly vừa lòng gật gật đầu, xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Thang Viên, "Thang Viên viết rất đẹp.
"Thang Viên 5 tuổi đã bắt đầu chán ghét cái tên Thang Viên này, có điều người gọi là mẫu hậu hắn, hắn cũng liền cảm thấy cái tên này dễ nghe rất nhiều. Không có né tránh ma trảo của Ôn Ly, Thang Viên cười khanh khách mấy tiếng, nhào lên trên người Ôn Ly,"Mẫu hậu, hôn hôn.
"Ôn Ly ôm Thang Viên xuống khỏi long ỷ của Vệ Anh, chụt một cái hôn lên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn của hắn. Một màn này vừa khéo bị Vệ Anh vừa từ bên ngoài vào nhìn thấy. Vệ Anh sắc mặt trầm xuống, hướng Ôn Ly đi tới,"Ly Nhi, ta đã nói bao nhiêu lần rồi, Thang Viên đã không nhỏ, không thể tùy tiện hôn hắn."
Ôn Ly khóe miệng giật giật, nhìn Vệ Anh nói: "Lần đầu tiên chàng nói lời này là lúc Thang Viên vừa mới trăng tròn."
Vệ Anh không biết xấu hổ nói: "Nàng xem, lời này ta đã nói 5 năm rồi, có thể thấy được Thang Viên quả thật không còn nhỏ."
Ôn Ly: "…
"Đây được coi là cách tính gì? Thang Viên vẫn còn ôm chân Ôn Ly không buông, ngó đầu ra mặt không thay đổi nhìn Vệ Anh. Vệ Anh cũng không có chấp nhặt với hắn, đi thẳng tới trước bàn, nhìn bài thơ Thang Viên vừa chép kia,"Đây là ngươi đói bụng mười ngày rồi viết?
"Đối việc Vệ Anh giáp mặt trào phúng, Thang Viên biểu hiện tương đối lạnh nhạt. Hắn vùi đầu vào trong lòng Ôn Ly, làm bộ như không nghe thấy lời Vệ Anh nói. Loại không tiếng động làm nũng kiểu này thật đúng dùng được, Ôn Ly rất nhanh bị công hãm. Nàng không biết sợ nhìn Vệ Anh, quyết định giúp Thang Viên cãi lại vài câu,"Thang Viên còn nhỏ như vậy, khí lực đương nhiên cũng nhỏ!
"Nghĩ đứa nhỏ nhà khác 5 tuổi mới bắt đầu biết chữ, Thang Viên nhà bọn họ đã có thể chép thơ văn, đây là thắng trên vạch xuất phát đấy! Vệ Anh liếc mắt nhìn Ôn Ly một cái, sau đó mím môi cười,"Người tới, dẫn tiểu hoàng tử đi."
Ôn Ly khóe mắt giật giật, đã có người đi lên kéo Thang Viên. Thang Viên giùng giằng không theo, trong miệng còn lớn tiếng la hét,
"Ta không đi! Phụ hoàng lại muốn bắt nạt mẫu hậu!"
Ôn Ly: "…
"Nàng thật muốn tìm miếng đậu hũ đâm chết. Bất đắc dĩ Thang Viên khí lực thật sự nhỏ, hai tiểu cung nữ kéo hắn ra khỏi thư phòng. Cửa thư phòng vừa đóng, Hoàng thượng quả nhiên bắt đầu bắt nặt Hoàng hậu. Đột nhiên bị đè lên bàn Ôn Ly hạ giọng kinh hô một tiếng, cũng cảm giác được tay Vệ Anh đã mò vào trong áo mình. Chưa kịp nói một chữ"không", miệng nàng đã bị Vệ Anh chặn lại, đương nhiên, dùng là miệng của hắn.
Ôn Ly bị Vệ Anh hôn đến thở hổn hển, có chút tức giận khẽ cắn Vệ Anh một cái. Vệ Anh rên khẽ một tiếng, rốt cuộc buông lỏng môi Ôn Ly, nụ hôn êm ái dừng bên bờ môi nàng.
Ôn Ly cúi đầu rên rỉ, tay Vệ Anh dọc theo chân Ôn Ly thẳng đến chỗ vào ướt át, ở trên cánh hoa nhẹ nhàng vén vén.
Ôn Ly thanh âm càng phát ra khó nhịn, khí lực cả người tựa như bị rút sạch, chỉ có thể dựa vào đầu vai Vệ Anh. Theo người dưới thân đẩy lên một cái, Ôn Ly khóe mắt dần ướt, có chút bất lực kêu lên tên Vệ Anh.
"Ta ở đây."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!