Chương 32: Vào trận

Editor: Linh

Tướng sĩ hai quân sắp hàng chỉnh tề, trên mặt ai ai cũng đầy sát khí, đứng ngoài cửa thành giằng co.

Sa Thác Lỗ vẻ mặt hung thần ác sát lướt mắt qua quân Ký Châu, khi nhìn thấy Phong Tình nhịn không được cười nhạo ra tiếng,

"Sao lại là oa nhi miệng đầy hơi sữa như ngươi? Hay là nước Khương các ngươi không còn người, lần nào cũng là ngươi xuất chiến? Ta thấy chắc lông của ngươi còn chưa dài hết đâu nhỉ?"

Sa Thác Lỗ nói xong liền cười ha ha, binh lính nước Đông Khuê cũng cười theo, trong lúc nhất thời tiếng cười đinh tai nhức óc quanh quẩn ngoài thành, thật lâu không biến mất.

Phong Tình xùy một tiếng, nói với Sa Thác Lỗ: "Lông ta dài hay chưa dài mắc mớ gì đến ngươi? Ta buổi tối cũng không phải ôm ngươi ngủ."

Phong Tình vừa nói xong tiếng cười của Sa Thác Lỗ liền im bặt, trên mặt lúc trắng lúc xanh: "Ngươi dám vũ nhục bản tướng như vậy?"

Phong Tình lắc đầu, "Không, ta cảm thấy bị vũ nhục chính là ta."

Sa Thác Lỗ: "….."

Sa Thác Lỗ tức giận đang chuẩn bị thúc ngựa xuất chiến thì bị Bàn Cửu ở bên cạnh ngăn cản. Bàn Cửu ánh mắt tuần tra đối diện một vòng, đầu tiên là dừng lại trên người Vệ Anh một lát, cuối cùng rơi vào trên người Ôn Ly, "Ơ, đây là tiểu nương tử từ đâu đến, bộ dáng cũng thật xinh đẹp."

Nhìn thấy lông mày Vệ Anh nhíu lại, Phong Tình vội lên tiếng nói:

"Ta nói này Tiểu Ban Cưu, nữ nhân nước Đông Khuê các ngươi có phải là chướng mắt các ngươi hay không vậy? Nếu thật sự là vậy thì ngươi cũng đừng sốt ruột, ngươi xem Sa Thác Lỗ tướng quân đói khát như vậy, hai người các ngươi vừa vặn có thể gom thành một đôi."

"Phi!" Sa Thác Lỗ hướng mặt đất nhổ một ngụm nước miếng, mắng Phong Tình: "Ngươi con mẹ nó ít ở đó nói hưu nói vượn!"

Phong Tình nhếch miệng cười, "Chẳng lẽ Sa Thác Lỗ tướng quân cảm thấy Tiểu Ban Cưu không xứng với ngươi?"

"Đương nhiên không phải!

"Sa Thác Lỗ vội lên tiếng phủ nhận. Phong Tình nói:"Vậy ta đây chúc các ngươi trăm năm hòa hợp."

Sa Thác Lỗ: "…..

"Cảm thấy giống như….. Vẫn có chỗ nào đó không đúng. Ôn Ly im lặng nhìn về phía Phong Tình, năng lực làm lệch lầu nhanh chóng như vậy, thật đúng là không tầm thường. Bàn Cửu trừng mắt nhìn Sa Thác Lỗ một cái, chuẩn bị phản kích lại Phong Tình,"Khánh vương, vị đứng bên cạnh ngươi đây có phải Khánh vương phi không?"

Vệ Anh lạnh lùng nhìn Bàn Cửu, Trầm giọng nói: "Không liên quan đến ngươi."

Bàn Cửu nghe vậy cười đến vô cùng xán lạn, "Làm sao có thể không liên quan đến ta chứ? Để một cô nương như hoa như ngọc như vậy lên chiến trường, ta thấy rất là đau lòng."

Vệ Anh mím môi hừ lạnh một tiếng, "Đau lòng của ngươi vẫn nên để dành cho Sa Thác Lỗ tướng quân đi.

"Sa Thác Lỗ thân thể chấn động, sau đó gò má mất tự nhiên bắt đầu đỏ ửng. Bàn Cửu:"…..

"Hắn quyết định, Vệ Anh lệch bọn họ mấy lần, hắn sẽ lệch trả lại đủ từng đó. Hắn nhìn Ôn Ly, thở dài một tiếng:"Nếu bổn vương cưới được một phu nhân mỹ lệ như vậy, nhất định sẽ đặt nàng lên đầu quả tim, tuyệt không để nàng phải lên nơi nguy hiểm như chiến trường này."

Vệ Anh con ngươi trầm xuống, Ôn Ly nhìn Bàn Cửu, nghiêm túc nói: "Trái tim của ngươi có bao nhiêu nhọn? Có phải sẽ đâm chết phu nhân của ngươi hay không?"

Bàn Cửu: "…..

"Phong Tình phụt cười ha ha, tướng sĩ trong quân cũng phì cười hả hê. Thấy sắc mặt Vệ Anh dần hòa hoãn xuống, Ôn Ly trong lòng thở phào một hơi. Tranh cãi ầm ĩ xong rồi, Mục Tu khẩn cấp muốn xông lên cùng đối phương đánh một trận:"Được rồi, các ngươi lại tiếp tục lề mề nữa trời tối mẹ nó rồi.

Sa Thác Lỗ, dám ra đây cùng ông nội đánh một trận không?"

Sa Thác Lỗ hay chân kẹp chặt bụng ngựa, tiến lên, "Có gì không dám! Có điều đến lúc đó ngươi đừng khóc cầu ông nội tha cho ngươi một mạng!

"Mục Tu khinh thường cười rồi cũng thúc ngựa tiến lên, hai người ngươi tới ta đi vài chiêu, Sa Thác Lỗ bị Mục Tu hất xuống ngựa, ngã chổng vó, Quân Ký Châu tiếng vang hoan hô nháy mắt phủ khắp đại mạc. Mục Tu cưỡi trên lưng ngựa, từ trên cao nhìn xuống Sa Thác Lỗ:"Aiz, đánh trận lâu như vậy sao võ công của ngươi chẳng có tí tiến bộ nào vậy?

"Mục tướng quân chỉ tiếc rèn sắt không thành thép. Sa Thác Lỗ xám xịt chạy về trong quân Đông Khuê, đại đao trong tay Mục Tu chỉ lên trời, hét lên một tiếng:"Giết —–

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!