Chương 30: Nướng thỏ hoang

Editor: Linh

Một đại đội nhân mã chậm rãi đi hơn một tháng, cuối cùng cũng đến biên quan.

Khi Ôn Ly đi học, từng được đọc câu thơ khí thế rộng rãi "Đại mạc cô yên trực, trường hà lạc nhật viên" trong sách giáo khoa Ngữ văn, cũng từng được nhìn thấy không ít cảnh tượng đại mạc trên TV. Mọi người cảm khái ví đại mạc là "một nơi để nam hài biến thành nam nhân, để nữ nhân biến thành nữ hài

". Nhưng hiện tại, khi Ôn Ly thật sự đứng ở đại mạc, nàng chỉ cảm thấy mỗi một hạt cát trên mặt đất đều đang nói với nàng"Ngươi sẽ treo ở đây đó!

Thật sự sẽ treo đấy!

"……….. Giấc mộng và hiện thực là khoảng cách vĩnh viễn không bao giờ có thể vượt qua. [Tinh! Chúc mừng người chơi Ôn Ly thành công tiến vào chi nhánh kịch tình [Hành trình của chúng ta là ngôi sao biển lớn].] Ôn Ly:"…..

"[Tinh! Chúc mừng người chơi Ôn Ly thành công giải khóa hai thuộc tính ẩn —- A. Cân quắc không thua tu mi B. Thiếu nữ bệnh xinh đẹp.] Ôn Ly:"…….

"Nàng có thể lý giải hệ thống vượt qua tường cao, từ giếng sâu bò ra không dễ, có điều, có thể giải thích cho nàng mấy cái loạn thất bát tao này là gì không? [Khi điều kiện phù hợp gây ra kịch tình, thuộc tính nhân vật mới sẽ tự động mở ra.] Ôn Ly:"…..

"Nàng có thể nói, nàng vẫn không hiểu không? Trước kia ở trong tiết vật lý, ngay cả chất và lượng đều không thể làm khó được nàng! [Tinh! Người chơi thân ái, cần thêm trị số trí lực cho ngài không?] Ôn Ly:"…..

"Đây….. Là đang cười nhạo nàng à? Một cái hệ thống chỉ biết vận hành theo trình tự, có tư cách gì để cười nhạo nàng chứ? Chính là, sĩ có thể chết chứ không thể chịu nhục. Đồng chí Ôn Ly lòng đầy căm phẫn,"Thêm đi!

"……. [Tinh! Người chơi Ôn Ly trị số trí lực +1] Ôn Ly khóe mắt giật giật,"…….. Có thể lại thêm chút nữa không?

"[Hạn ngạch hôm nay đã dùng hết, mời người chơi ngày mai xin sớm.] Ôn Ly:"…..

"Ở trong phủ tướng quân mười ngày, Bàn Cửu đối việc Vệ Anh đến vẫn chưa làm ra phản ứng chính diện nào, cho nên chúng tướng sĩ nguyên bản sĩ khí ngẩng cao, chuẩn bị sống mái một trận với nước Đông Khuê cũng dần ủ rũ. Vệ Anh đi đến nội viện, thấy Ôn Ly ngồi trên ghế đá ngẩn người, cười đi lên nhéo gò má trắng nõn của nàng,"Ly nhi, nghĩ gì mà nhập thần vậy?

"Ôn Ly lắc lắc đầu, dù sao cũng không thể bảo nàng nói với Vệ Anh rằng nàng rảnh rỗi đến nhàm chán. Cho dù Ôn Ly không nói thì Vệ Anh cũng biết là nàng thấy nhàm chán. Ký Châu không náo nhiệt phồn hoa như Kinh Thành, hiện lại đang là thời kì mẫn cảm, Ôn Ly càng thêm không thể chạy loạn, cho nên cả ngày đều ở trong nội viện phủ tướng quân, sợ là buồn lắm rồi. Vệ Anh nghĩ nghĩ, đề nghị nói:"Không bằng chúng ta ra núi phía sau đi dạo đi, mặt trời sắp xuống núi, hoàng hôn ở đại mạc và Kinh thành không giống nhau, rất đồ sộ."

Ôn Ly hưng trí nổi dậy, cao hứng đứng lên khỏi ghế, kéo tay áo Vệ Anh, "Vậy chúng ta mau đi thôi!"

Vệ Anh kéo người vào trong ngực, hôn lên chóp mũi nàng, nói với Hồng Nhị đang đứng ở một bên: "Ngươi ở lại đây đi."

"Vâng." Hồng Nhị cúi chào Vệ Anh rồi nhìn Vệ Anh dắt Ôn Ly đi.

Phía sau núi thật ra cũng không có phong cảnh gì để xem, tuy rằng đang là mùa hè, nhưng trên núi vẫn trụi lủi, không thấy được một thực vật màu xanh nào.

Có điều không khí trên núi thật sự giúp tâm tình Ôn Ly sáng sủa lên rất nhiều. Từ phía Tây, chiều tà màu vàng nhuộm cả bầu trời thành một màu vàng chói mắt. Ánh chiều tà không chói mắt như ánh mặt trời giữa trưa, mà chỉ làm người ta cảm nhận được ấm áp.

Dưới vòng tròn mặt trời là giáo trường binh lính đang thao luyện. Từng câu khẩu hiệu họ hô cùng với động tác lưu loát hữu lực, từng chiêu từng thức, đều là nhiệt huyết bọn họ đang thiêu đốt.

Hình ảnh đó làm Ôn Ly cảm nhận được tâm tình hoài niệm và thê lương đặc trưng của đại mạc, nàng cũng lý giải được khi cổ nhân viết xuống câu thơ truyền lưu thiên cổ kia là tâm tình gì.

Bụi cỏ đằng sau phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Vệ Anh và Ôn Ly đều là người tập võ, chút gió thổi cỏ lay đó đương nhiên không thể tránh thoát khỏi lỗ tai bọn họ. Hai người đồng thời xoay người lại, một con thỏ hoang màu xám bị chấn kinh dựng thẳng lỗ tai, nhanh chóng chạy trốn.

Vệ Anh cúi xuống nhặt một viên đá, cười nói với Ôn Ly: "Ly nhi, muốn ăn thỏ hoang nướng không?

"Ôn Ly còn chưa lấy lại tinh thần, viên đá đã bay ra khỏi tay Vệ Anh, chuẩn xác đánh trúng con thỏ hoang đang chạy trốn đó. Nhìn con thỏ hoang đột nhiên ngã xuống, Ôn Ly kinh ngạc mở to hai mắt, chuẩn quá đi, nếu đưa Vệ Anh đến hiện đại, nhất định là một tay súng bắn tỉa trăm phát trăm trúng. Vệ Anh tiến lên phía trước, nắm lấy tai thỏ hoang, nhấc con thỏ hoang đã chết ngất lên,"Ly nhi, nàng biết nướng thịt thỏ không?

"Ôn Ly có chút lơ mơ gật đầu, bọn họ từng được huấn luyện dã ngoại, thỏ hoang gà rừng nàng nướng không ít. Vệ Anh kéo Ôn Ly đang ngơ ngác qua, cười nói:"Vậy chúng ta trở về đi.

"Tin tức Vương gia dùng đá bắn trúng một con thỏ hoang, Vương phi tự tay nướng thỏ hoang rất nhanh đã truyền khắp phủ tướng quân. Rất nhiều nhân sĩ mặt dày trong quân đều tha thiết chạy đến chuẩn bị cọ thịt thỏ. Là một nhân sĩ da mặt dày đáng chú ý trong đó, Phong Tình đương nhiên là sẽ không để lỡ mất cơ hội này."Vương phi tay nghề thật là quá tốt!"

"Đúng vậy! Vương gia có thể lấy được Vương phi thật là có phúc!"

"Nương tử ta, ngay cả nấu cơm cũng có thể bị khét! Aiz không nói nữa…..

"Lại nói nữa, mắt đẫm lệ. Chúng tướng sĩ cảm thấy mĩ mãn vì được cọ đến thịt thỏ, tre già măng mọc vỗ mông ngựa Vương phi, cũng chụp đến đùi ngựa Vương gia. Thấy một con thỏ không lớn không nhỏ nháy mắt đã bị mất hơn nửa, tâm tình Vương gia rất không tốt."Ưm ~~~ thật đúng là mĩ vị nhân gian ~~" Phong Tình gắp một miếng thịt thỏ ra khỏi bát Vệ Anh, cảm động đến nước mắt lưng tròng, "Ôn cô nương, tay nghề của cô tuyệt đối tốt hơn đầu bếp ngự thiện phòng, gả cho Khánh vương thật là quá lãng phí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!