Chương 3: Cầu tiến công chiếm đóng

Editor: Linh

Giọng Vệ Anh rất êm tai, giống như nước tuyết từ trên Tuyết sơn đổ xuống, lạnh lẽo lại trong vắt. Nhưng lời nói từ miệng hắn phát ra, lại khiến Ôn Ly trực tiếp cứng ngắc ngay tại chỗ, máu toàn thân đều theo hai chữ này mà lạnh lẽo.

Ánh mắt Vệ Anh nhìn nàng, giống như đang nhìn một kẻ thù không đội trời chung.

Ôn Ly lấy lại thần, trong lòng nói: "Xin tóm tắt lại những tình tiết trước đó."

Hình ảnh trước mặt đột nhiên bị dừng lại, giọng nói khuynh hướng kim loại của hệ thống vang lên trong đầu.

[Yêu cầu được thông qua:

Vệ Anh và Ôn Kỳ là thanh mai trúc mã, sớm đã có hôn ước. Sau đó do Vệ Anh không được lập làm Thái tử, người Ôn gia phản chiến sang Thái tử đảng. Ý của Ôn gia là lấy Trưởng nữ Ôn Ly thay thế Ôn Kỳ gả cho Vệ Anh, đồng thời Thái tử xin Hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn hắn với Ôn Kỳ.

Sau khi Vệ Anh biết được việc này, mấy lần cùng Ôn Kỳ lý luận. Ôn Kỳ bày tỏ rằng bản thân cũng là tình thế bức bách, cũng giật dây Vệ Anh ám sát Thái tử, sau lưng lại cấu kết với Thái tử, thiết kế thiên la địa võng tru sát Vệ Anh.

Tóm tắt xong trọng điểm.]

Ôn Ly: "…..

"Xem ra thật sự là không đội trời chung. Có điều, nàng rất vô tội có được không? Loại chuyện liên quan đến thù hận này…. Cho dù ngày nào đó Vệ Anh thật sự có thể thành công nghịch tập, cũng sẽ không lập nàng làm Hậu đâu nhỉ? Nàng còn có thể lại không hay ho thêm chút nữa không? Hình ảnh dừng lại được giải trừ, Hồng Nhị nghe được động tĩnh trong phòng, vội vàng chạy vọt vào, thấy Vệ Anh ngồi trên giường, cao hứng nói:"Khánh vương, ngài tỉnh rồi!

Ngài làm tiểu thư nhà chúng ta lo lắng lắm đấy!"

Vệ Anh liếc nhìn Hồng Nhị, lạnh tanh nói: "Người Ôn gia các ngươi, không có ai là tốt cả."

Hồng Nhị lập tức cả người đều không tốt, "Vương gia, sao ngài có thể nói như vậy chứ? Là tiểu thư chúng ta cứu ngài, còn đau khổ cay đắng chăm sóc ngài một ngày một đêm đấy!"

"Nàng đã cứu ta?"

Vệ Anh nhìn về phía Ôn Ly, khóe miệng nhếch một độ cong không hề có tình cảm, "Ngươi muốn lấy được gì từ chỗ ta?"

Ôn Ly nhẹ nhíu chân mày, trong lòng lại nói: "Xin cung cấp rõ ràng tư liệu về Vệ Anh.

"[Yêu cầu được thông qua. Vệ Anh: Ngũ Hoàng tử Khương quốc, từng là một người ôn nhu thiện lương, hiện bị người trong lòng và huynh đệ phản bội, tính cách hắc hóa.] …. Đây cũng được gọi là rõ ràng à? Ôn Ly thật sự rất muốn trợn trắng mắt,"Xin chú trọng giải thích những phản bội đã qua."

"Vệ Anh và đương kim Thái tử đều là Hoàng hậu đương triều sở sinh, từ nhỏ tính cách khiêm tốn, cũng không có dã tâm tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, cùng Thái tử Vệ Tuyên có quan hệ rất tốt, cũng trợ giúp Vệ Tuyên thành công đi lên ghế Thái tử.

Sau khi Vệ Tuyên được sắc phong liền đối Vệ Anh lòng có cố kị, thiết kế hắn vào chỗ chết. Ôn Kỳ làm đồng minh, mặt ngoài đối Vệ Anh tình ý triền miên, thật ra là thầm mượn tay hắn đi lên Hậu vị.

Sau khi thấy Vệ Anh không còn hi vọng xưng đế, quyết định đầu nhập vào trận doanh của Thái tử, liên thủ với hắn hãm hại Vệ Anh.]

Ôn Ly: "…..

"Đây là nhân sinh bi tráng cỡ nào hả, quả đúng là vui buồn lẫn lộn. Loại nhân vật như này, nàng nên tấn công chiếm đóng kiểu gì đây? [Tinh! Túi gấm 1 tự động mở ra: mời nhớ câu châm ngôn bốn chữ – nước ấm nấu ếch.] Ôn Ly:"….

"Túi gấm này là cái chết tiệt gì vậy? Còn nữa, 1 ý là sẽ còn có 234567? [Người chơi Ôn Ly: chưa bắt đầu sử dụng túi gấm thứ số 2.] …. Ôn Ly đột nhiên phát hiện, trò chơi này có lẽ còn nhàm chán hơn cả trong tưởng tượng của nàng. Lấy lại thần, nàng nhìn Vệ Anh vẻ mặt lạnh lùng, thấp giọng hỏi:"Huynh cảm thấy, hiện giờ huynh còn có gì để ta lấy?"

Cả người Vệ Anh lập tức cứng đờ, ánh mắt hắn nhìn Ôn Ly càng thêm lạnh lẽo: "Chỉ còn lại…. cái mạng này mà thôi."

Ôn Ly thấy sát khí trên người hắn ngày càng dày đặc, thật sự hối hận vừa rồi mình nói câu nói kia. "Ta cứu huynh, chỉ là bởi vì muốn cứu huynh, ta muốn mạng huynh có tác dụng gì?"

Vệ Anh lảo đảo đứng lên, tỏ vẻ muốn đi, "Thái tử hứa cho cô chỗ tốt gì, sao ta có thể biết được.

"Ôn Ly nhíu nhíu mày, tâm kết của hắn quá nặng, chỉ sợ rất khó có người có thể lại bước vào trái tim hắn nửa bước. Vừa vặn Lý đại bá tiến vào thu thập bát đũa, Vệ Anh thấy có người tiến vào, tiện tay cầm lấy cái đòn gánh ở góc tường, trực tiếp ném đến. Lý đại bá sợ tới mức kém chút thì quỳ xuống đất, liên tục kêu đại hiệp tha mạng. Hồng Nhị vội vàng đi qua giữ chặt Vệ Anh,"Vương gia, đây là Lý đại bá thu lưu chúng ta, quần áo trên người ngài là Lý bá đưa đấy!"

Vệ Anh tránh tay Hồng Nhị, đánh giá Lý bá mấy lần mới thả đòn gánh trong tay xuống, "Ông ta thu lưu các cô, chẳng lẽ không phải là lấy được chỗ tốt gì từ chỗ các cô sao?

"Hồng Nhị nhìn nụ cười lạnh như băng bên khóe môi Vệ Anh, cuối cùng một chữ cũng không nói lên lời. Vệ Anh nói xong lại muốn đi, sau gáy đột nhiên đau xót, trực tiếp hôn mê bất tỉnh. Hồng Nhị trợn mắt há hốc mồm nhìn Ôn Ly một chưởng đánh ngất Vệ Anh, nuốt nước miếng. Tiểu thư không hổ là con nhà tướng. Ôn Ly đỡ Vệ Anh, quay đầu nhàn nhạt nhìn Hồng Nhị,"Không cần chấp nhất với người bệnh như này."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!