Editor: Linh
Rối loạn ngoài cửa cuối cùng vẫn kinh động đến Vệ Anh.
Hắn cau này rời khỏi môi Ôn Ly, không kiên nhẫn nói với ra ngoài cửa: "Chuyện gì mà ầm ĩ vậy hả?"
Một thị vệ nơm nớp lo sợ chạy chậm qua, quỳ xuống bên ngoài đình nghỉ mát, "Hồi bẩm Vương gia, Phong tướng quân đánh vào rồi!
"…. Ôn Ly cảm thấy chân mày mình vừa giật giật."A." Khóe miệng Vệ Anh xuất hiện một nụ cười lạnh, "Đánh vào được? Dẫn theo bao nhiêu nhân mã?"
"Chỉ, chỉ một mình ngài ấy.
"Tiếng của thị vệ rõ ràng nhỏ hơn vừa rồi rất nhiều. Vệ Anh tức giận đến bật cười,"Một mình hắn đã dọa các ngươi thành như vậy? Bổn vương còn tưởng Phong tướng quân mang theo mười vạn binh mã đến dưới tường thành rồi cơ."
Thị vệ: "….."
Vệ Anh đỡ Ôn Ly dậy, đứng dậy khỏi băng ghế, "Người đó ở đâu? Bổn vương sẽ tự mình đi gặp gỡ hắn.
"Đi theo thị vệ đến ngoại viện, nơi đó đã nằm ngổn ngang hộ viện vương phủ, mà Phong Tình thì sừng sững đứng trong sân, tựa như một lá cờ không ngã. Liễu hộ viện so chiêu với Phong Tình càng ngày càng cố sức. Làm Trưởng thị vệ phủ Khánh vương, võ công của hắn tự nhiên cũng là thượng thừa. Chỉ là Phong Tình từ nhỏ đã theo cha học võ, ở biên quan dẫn binh hai năm, càng thêm giúp võ công của hắn tăng mạnh, Liễu hộ viện thắm thiết cảm thấy cái gì gọi là Trường Giang sóng sau đè sóng trước."Keng
"một tiếng ngăn lại kiếm trong tay Phong Tình và Liễu hộ viện, Vệ Anh tay phải nâng lên, binh khí của ba người tách ra, Liễu hộ viện mượn cơ hội này nhảy ra khỏi vòng chiến, che ở trước người Ôn Ly. Phong Tình lui về phía sau mấy bước, còn chưa kịp đứng vững đã cảm thấy đỉnh đầu biến đen, Vệ Anh không biết từ khi nào đã bay vút lên không trung, trực tiếp bổ từ trên xuống. Phong Tình vội vàng giơ kiếm lên đón, lại"keng
"một tiếng, không khí từ bốn phương tám hướng phóng ra, khơi dậy bụi mù trên đất. Miệng Phong Tình kém chút cũng bị Vệ Anh đánh bay, hắn ôm tay phải liên tiếp lui về phía sau,"Dừng dừng dừng dừng! Vệ Anh! Huynh đây là thật sự chuẩn bị giết ta sao?"
Vệ Anh linh hoạt chạm xuống mặt đất, khóe miệng hắn nhếch lên, "Đúng rồi đấy."
Phong Tình: "….
"Giữa trưa sáng sủa, ánh mặt trời nhu hòa chiếu vào trên người nam tử mặt mũi như ngọc. Tuấn mỹ nam tử đó lại đứng đối diện ngươi, chuyên chú nhìn ngươi, khóe miệng khẽ nhếch. Phong Tình thừa nhận hình ảnh này rất đẹp, điều kiện tiên quyết là trong tay nam tử này không cầm một cây kiếm sát khí bừng bừng, và ngươi cũng không phải đối tượng hắn sắp làm thịt."Ta chỉ là…..
"Phòng Tình vừa mới nói ba chữ, Vệ Anh lại giơ kiếm lên tấn công qua. Đao quang kiếm ảnh không ngừng lóe lên, Ôn Ly ánh mắt lom lom nhìn Vệ Anh như đang múa kiếm trong viện. Mỗi một chiêu đều không thể soi mói, mặc kệ là tốc độ mạnh yếu hay góc độ, đều có thể nói là hoàn mỹ! Toàn bộ máu nóng trong cơ thể Ôn Ly sôi trào, kìm lòng không đậu vỗ tay cho Vệ Anh. Giống như nhận được Ôn Ly cổ vũ, kiếm trong tay Vệ Anh càng trở nên sắc bén hơn. Tóc đen bị cắt đứt một đoạn, phiêu lãng theo gió trong không trung, Phong Tình giận không kiềm được rít gào Vệ Anh:"Fuck!
Huynh vậy mà dám cắt tóc của ta!"
Vệ Anh vẫn mỉm cười nhìn hắn, "Xóa chữ cuối cùng kia đi, nói lại lần nữa."
Phong Tình: "…..
"Tiểu tử này, sẽ không phải là thật đấy chứ. Đáng giận nhất chính là, bên cạnh hắn còn có một Vương phi trợ Trụ vi ngược! Phong Tình theo bản năng liếc đôi mắt ai oán về phía Ôn Ly, kiếm khí trong tay Vệ Anh đột nhiên tăng mạnh, trực tiếp đâm về phía thắt lưng Phong Tình. Khó khăn tránh thoát một kích sắc bén đó, Phong Tình đang định mở miệng mắng, ngực đã bị Vệ Anh đá cho một cái, cả người nhẹ nhàng tung bay như lông vũ."Bịch!
"một tiếng, người trong viện không hẹn mà cùng nhau nhắm mắt lại. Nghe thanh âm, chắc là ngã đau lắm. Phong Tình ôm ngực bò dậy khỏi mặt đất, mắt trợn trừng,"Vệ Anh! Ông đây muốn tuyệt giao với huynh."
Vệ Anh lạnh nhạt thu kiếm, liếc cũng không liếc hắn lấy một cái: "Xin cứ tự nhiên."
Phong Tình bị hắn làm nghẹn lời, sau đó lại tiếp tục uy hiếp, "Ông đây thật sự muốn tuyệt giao với huynh! Tuyệt giao!"
"Bổn vương nghe rõ ràng, ngươi không cần lặp lại nhiều lần như vậy.
"Vệ Anh ném kiếm trong tay cho thị vệ, đi về phía Ôn Ly. Bị Vệ Anh lôi về phía hoa viên, Ôn Ly lo lắng ngoái lại nhìn Phong Tình vẫn đang phát giận ngoài sân."Ly nhi, nếu nàng lại liếc hắn thêm một cái, ta lập tức sẽ đi cho hắn một kiếm cuối cùng.
"Giọng Vệ Anh nhẹ bẫng từ bên phải truyền đến. Ôn Ly:"….
"Nàng cảm thấy, tình cảm của Vệ Anh nhất định là âm. Trong đình nghỉ mát trong hoa viên, Lý tổng quản đã sai người bưng bữa trưa lên. Cùng Ôn Ly ngồi xuống bên bàn, Lý tổng quản đã dẫn Phong Tình đến đình nghỉ mát."Hừ!
"Phẫn hận trừng Vệ Anh, Phong Tình ngồi xuống ghế đối diện hắn. Vệ Anh múc cho Ôn Ly một chén canh, hỏi Phong Tình:"Hôm nay ngươi đến đây, trừ cố ý để ta đánh ra, còn có chuyện gì khác không?"
Phong Tình: "….."
Không chút khách khí cầm một cái chân gà lên, Phong Tình ngấu nghiến cắn mấy miếng, mới nói: "Ta nghe nói hôm nay Giang Tâm Duyệt đến đây, nàng ta đến đây làm cái gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!