Chương 9: (Vô Đề)

Có bao giờ thích tôi đâu.

Tôi bị ép nhìn chằm chằm vào tờ báo ấy, như thể trái tim bị một con d.a. o đẫm m.á. u xé toạc.

Thì ra là tôi tự mình dối người, như con thiêu thân lao vào lửa.

Vun vén những xúc cảm đầy ảo mộng, mơ một giấc mơ dài về sự tái sinh… tất cả chỉ là cố gắng tự lừa dối bản thân mà thôi.

Tôi cúi đầu, nhìn vào bụng mình… đẫm m.á. u đỏ tươi.

Nhỏ giọt xuống đất, một giọt, hai giọt.

Có một con d.a. o cực kỳ đẹp, cắm ở đó.

Trên con dao, là bàn tay cực kỳ đẹp của anh trai tôi.

"Tiểu Ngôn."

Tôi không chống đỡ nổi, ngã vào lòng anh ấy.

Anh ấy ôm lấy tôi, thì thầm như tình nhân.

"Hôm nay, anh đã trưởng thành rồi."

"Anh nghĩ, tặng cho mình món quà trưởng thành nào thì tốt nhỉ."

Anh ấy vuốt tóc tôi.

"Chắc là..."

"Sinh mạng của em, kẻ ngu ngốc, đơn thuần, như thú cưng vô tri này."

Anh ấy nói anh ấy ghét tôi.

Anh trai của tôi.

23

Hình như tôi đã có một giấc mơ rất dài.

Khi mở mắt ra lần nữa, y tá bệnh viện nói rằng tôi đã hôn mê mười lăm ngày.

"Ôi, người bình thường không hôn mê lâu như vậy đâu."

"Là em không muốn tỉnh dậy."

Khi thay chai truyền dịch, y tá lo lắng nhìn tôi.

Tôi quay đầu nhìn ra cành cây ngoài cửa sổ, mùa hè đã qua, gió thu cuốn tới, một chiếc lá chao đảo rơi xuống, mang theo cái lạnh se sắt trong không khí.

Đôi khi tôi luôn nghĩ, cứ thế ngủ mãi là tốt nhất.

Như vậy sẽ không phải đối mặt, đối mặt với mùa đông lạnh giá, đối mặt với sự thật rằng anh trai tôi là kẻ g.i.ế. c người.

Có lẽ chính vì tôi quá thích trốn tránh, nên mới bịa ra hình ảnh một người anh tốt.

Nếu không, trong thế giới này, tôi sẽ thực sự không còn chỗ dựa nào nữa.

Anh trai tôi bị cảnh sát bắt.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!