Cứ như một cơn bão được gây ra bởi cái đập cánh nhẹ của một con bướm.
Lựa chọn nhỏ bé của tôi, có lẽ đã khiến vô số nhân quả chưa kịp hé lộ, lặng lẽ sụp đổ như những quân domino.
Tôi ngồi run rẩy trên mặt đất, lấy điện thoại ra, gửi cho anh trai một tin nhắn.
"Anh ơi..."
"Em sợ quá..."
"Thật sự rất sợ."
…Một khoảnh khắc nào đó, lại trùng khớp với một hình ảnh sâu thẳm trong ký ức.
Câu nói này, từ rất rất lâu rồi, hình như tôi cũng đã gửi cho anh trai..... Nhưng lúc đó, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?
Tôi không nhớ nữa, đó là chuyện xảy ra khi tôi còn rất nhỏ, tôi chỉ biết, từ đó về sau, tôi không còn cha mẹ nữa.
Tôi chỉ còn lại Chu Thanh Diễm.....
Linh đường trắng muốt.
Đám tang của Trương Quả, không có nhiều người đến viếng.
Mẹ của Trương Quả
- người lần trước khóc lóc thảm thiết ở hiện trường, giờ đây lại như bị rút cạn hết sinh khí.
Tôi đặt bó hoa trắng chỉnh tề trước linh vị.
Trương Quả trong ảnh cười rất vui vẻ, tôi nghĩ, có lẽ cô ấy đã lâu lắm rồi không cười vui vẻ như vậy.
Tôi cúi lạy ba lần rồi quay người bước ra khỏi linh đường một cách thẫn thờ.
Quạ đen kêu vang lượn lờ trên bầu trời, thế giới đối với đa số người vẫn là một màu đỏ tươi và trắng bệch.
Cho đến khi tôi nhìn thấy một bóng người, ghì chặt tôi ở đây.
Anh... anh trai tôi?
Anh ấy đến đây làm gì?
Anh ấy quen Trương Quả sao? Anh ấy có liên quan gì đến chuyện này?
Thật quá kỳ lạ, xét về lý hay tình, anh ấy đều không nên xuất hiện ở đây.
Ngay khi tôi định chạy nhanh vài bước để tìm hiểu, ở góc rẽ, đầu kia phía trước, lại chẳng có gì cả.
Tôi chăm chú nhìn vào góc trống không một bóng người, đành đổ lỗi cho ảo giác vì mấy ngày qua tinh thần hao tổn quá nhiều và tôi quá nhớ anh trai mình.
18
Cái c.h.ế. t của Trương Quả.
Cuối cùng vẫn được kết luận là tự tử.
Mấy người Hà Chi Phương vẫn sẽ nhởn nhơ vui vẻ.
Chỉ là vài ngày sau, không ai ngờ rằng, một đoạn video đột nhiên bùng nổ trên các phương tiện truyền thông lớn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenhay.pro.vn để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!